🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hình thể của nó có hơi khổng lồ, cho dù không được cao lớn như ngựa trong doanh trại trọng kỵ binh, nhưng cũng là một cô bé khôi ngô cường kiện.

Cả người khoác chiến giáp, phong cách tác chiến của Đại Bạch càng cuồng dã hơn, sau khi xông lên lại càng như núi Thái Sơn đè đầu, khiến con ngựa đối mặt với mình phải hí lên đầy thảm thiết thê lương, thậm chí còn phải lùi lại mấy bước mới có thể lấy lại thăng bằng. Chờ khi nó ổn định lại, chủ nhân ngồi trên lưng ngựa đã bị Khương Bồng Cơ lấy mất cái đầu rồi.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Gϊếŧ một trận, Khương Bồng Cơ vỗ vỗ cổ Đại Bạch.

“Quay về.”

Đại Bạch không muốn.

Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu như sơ ý buông thả quá, đám ‘tiểu công túa’ kia sẽ lên cơn mất.”

Cô là chủ công, cho dù có thể đánh tiếp nhưng cô cũng không thể bỏ mặc trái tim nhỏ bé của mấy văn võ dưới trướng mình được.
“Quay lại đi, nếu như bọn họ không đuổi theo chúng ta, ta sẽ tặng cho Nhϊếp Lương một món quà lớn.”

Khương Bồng Cơ vác đao Trảm Thần đi đánh một trận, cho đến khi ngựa trắng dưới thân cô biến thành một con ngựa đỏ tươi, cô mới chưa đã nghiền mà lui lại.

Tôn Văn yên lặng quay đầu lại nhìn chủ công nhà mình, cho đến giờ ông vẫn chưa quen việc mình lại có thể có một chủ công giỏi đánh nhau như thế.

Ông lựa chọn mặc kệ chuyện chủ công lại ra chiến trường quẩy bung nóc, hỏi cô: “Tặng quà gì thế?”

Khương Bồng Cơ nói: “Một bộ y phục nữ hoa lệ rực rỡ.”

Tôn Văn: “...”

Cô cười nói: “Nếu không phải là đàn ông nhưng cứ thích giơ lan hoa chỉ, thì chính là thiếu nữ thích mặc đồ nam, không thì tại sao lại không đuổi kịp được kẻ địch chứ? Tái Đạo, ông nói xem, nếu ta gửi cả những lời này và y phục nữ cho Nhϊếp Lương, có khi nào hắn sẽ tức giận đến mức hộc máu luôn không?”
Tôn Văn: “...”

Chủ công nhà mình mới là người sinh sai giới tính phải không? Nói chuyện “đồi trụy” mà cũng có thể nói một cách trong sáng thoát tục như vậy.

Mặc dù cháu của Tôn Văn đã sắp tính đến chuyện hôn nhân rồi, nhưng ông vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được mấy chuyện “đồi trụy” mà chủ công nhà mình nói.

Đột nhiên ông thấy hơi đau lòng cho Nhϊếp Lương.

Không, có lẽ hẳn là Tôn Văn càng lo lắng cho cháu trai nhà ông hơn, không biết cậu làm việc bên cạnh chủ công như vậy, có khi nào sẽ bị làm hư không.

“Tặng trang phục nữ cho người khác... Hành vi này... Sau này nhất định sẽ bị người đời lên án...” Tôn Văn là một ông lão có tư tưởng khá bảo thủ, ông hoàn toàn không tán thành chủ công dùng thủ đoạn như thế để đả kích kẻ địch, chưa cần phải nói tới việc khác, chỉ là nó sẽ bị sử sách đời sau ghi lại không hay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.