🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cũng chẳng trách, ai bảo ngoài trận chiến Bắc Cương, Tôn Văn trở thành trung tâm của sự chú ý ra thì những lúc khác, ông đều ở hậu phương quản lý chứ, cảm giác tồn tại thấp đến mức đáng sợ.

“Tôn Văn? Đợi đã… chẳng lẽ là Tôn Tái Đạo dưới trướng Liễu Hi?” Có một người nhớ tới: “Người này sao lại tới đây?”

Có thể phát triển sự nghiệp gián điệp đến loại trình độ đó, còn thành thạo điêu luyện một chân đạp mấy chiếc thuyền, đúng là người hiếm có trên thế gian.

Đùa giỡn Bắc Cương trong lòng bàn tay không phải là hành động cợt nhả nhất, mà là sau khi làm nhiều chuyện như vậy, Tôn Văn vẫn có thể an toàn rút lui.

Kể từ trận chiến ở Bắc Cương, Tôn Văn đã bặt vô âm tín, người ngoài suy đoán rằng Khương Bồng Cơ kiêng kỵ Tôn Văn, minh thăng ám hàng*, không dùng ông nữa.
* Minh thăng ám hàng: Đề cập đến chuyện một sĩ quan đang thăng cấp nhưng lại bị tước đi quyền lực.

Không ngờ Khương Bồng Cơ lại trọng dụng Tôn Văn vào lúc này.

Nhϊếp Lương rũ mắt nói: “Thăm dò thật hư thì không sao, quan trọng là... Ông ta muốn thăm dò thật hư cái gì.”

Thăm dò binh lực của Nhϊếp doanh sao?

Hay là điều gì khác?

Hai quân sắp khai chiến, Tôn Văn lại mang văn thư của Khương Bồng Cơ đến cửa, mọi người nhất thời không rõ ý đồ thật sự của ông là gì.

Trước khi triệu kiến Tôn Văn, Nhϊếp Lương để cho văn sĩ Phiền Thần tiếp đãi Tôn Văn để âm thầm thám thính mục đích thật sự của Tôn Văn.

Phiền Thần?

Tôn Văn nghe thấy họ của người này, trong đầu xoay chuyển mấy vòng.

Ông nói: “Nhìn thấy phong độ tư thái nổi bật của tiên sinh, chắc hẳn là người nhà bình thường không thể có được. Lão hủ cả gan suy đoán, có phải tiên sinh xuất thân từ Phiền thị Lê Dương không?”
Trung Chiếu có mười châu ba mươi ba quận, khu vực rộng lớn giàu có, Lê Dương chính là quận huyện dưới sự quản lý của Tốn Châu, đó là một vùng đất lành và giàu có.

Bởi vì sự phổ biến của trường tư thục, mảnh đất Trung Chiếu đã đào tạo ra không ít nhân vật kiệt xuất lưu danh sử sách.

Mặc dù Phiền thị không thể so sánh với Nhϊếp thị, nhưng cũng là sĩ tộc số một số hai ở Trung Chiếu, tài nguyên rất phong phú.

Nghe thấy họ tên Phiền Thần, trong lòng Tôn Văn đã nắm chắc rồi.

Ông rời khỏi Trung Chiếu khá sớm, khi đó, danh tiếng Phiền Thần vẫn chưa truyền ra ngoài Tốn Châu, dĩ nhiên Tôn Văn chưa từng nghe qua sự tích của người này.

Ánh mắt Phiền Thần mang theo mấy phần kinh ngạc, hắn chợt cười nói: “Tiên sinh mắt sáng như đuốc, ta thật sự xuất thân từ Phiền thị Lê Dương. Nghe tiên sinh nói chuyện, có mấy phần giống khẩu âm người Biện Châu. Lúc trước, ta nghe nói nguyên quán của tiên sinh là ở Trung Chiếu, khi đó ta còn không tin, nhưng bây giờ đã tin rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.