“Không ngờ Dương Sơn cũng là một chốn bồng lai tiên cảnh.” Phong Nhân tháo mũ rộng vành xuống đặt trước ngực, một tay chắp ra sau lưng, đứng ở bên cạnh bờ ruộng nhìn ra phía xa xăm, ông nói: “Lan Đình Công định xây phân viện ở nơi này, những đứa trẻ đó có thể rời ra phàm tục, chuyên tập học tập rồi.”
Đậu Hi cười nói: “Lan Đình Công thương xót Dương Sơn, đây cũng là phúc của dân chúng ở Dương Sơn.”
Cho dù Đậu Hi ở Dương Sơn lâu năm, rất hiếm khi chạy tới vùng khác, anh ta cũng từng nghe thấy tiếng tăm của thư viện Kim Lân.
Nếu như phân viện có thể xây dựng tại Dương Sơn, chắc chắn nó sẽ mang đến cho Dương Sơn một lượng lớn dân cư, dân số gia tăng tất nhiên sẽ kéo theo kinh tế địa phương phát triển.
Phong Nhân nói: “Ồ? Tông Quang đúng là có cái nhìn rất thấu đáo.”
Luôn luôn có những kẻ thích tranh luận, không ít người tài trí tầm thường còn cảm thấy việc thành lập phân viện là chuyện xấu, họ cho rằng hành động này là xây dựng rầm rộ, hao tài tốn của.
Đậu Hi là người chính trực, có thể nhìn thấu đáo mọi chuyện, khiến Phong Nhân có thiện cảm với anh ta hơn.
“Chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi, để tiên sinh chê cười rồi.” Đậu Hi khiêm tốn nói: “Vãn bối không gánh vác được lời khen như vậy đâu.”
Đậu Hi làm phú hộ địa chủ ở Dương Sơn, lại là con cháu Nông gia, ánh mắt của anh ta tất nhiên sẽ gần gũi với dân chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-livestream-cua-nu-de/3277298/chuong-1637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.