Không giống với “gió tanh mưa máu” ở Chương Châu, Hoàn Châu bên này yên bình hơn nhiều.
Khương Bồng Cơ tùy tiện tìm một lý do đưa hai thứ “hàng nhái” về quê đầu thai, hạ lệnh cho cấp dưới thu lưới bắt cá.
“Đào thị đã ‘bay nhảy’ quá lâu rồi.” Khương Bồng Cơ ngậm một cây tăm nhỏ bằng trúc, thái độ như chủ tịch bá đạo: “Trời lạnh rồi, nên phá sản thôi.”
Đám người Dương Tư không dị nghị chút nào, dù sao thì chủ công “lên cơn” không đáng tin cũng không phải lần một lần hai.
Trái lại, Lý Uân còn thành thật, chỉ ra lỗi sai trong lời nói của Khương Bồng Cơ.
“Chủ công, cày bừa vụ xuân vừa mới qua, thời tiết sẽ nóng dần lên.”
Khương Bồng Cơ âm thầm liếc anh một cái, nói với vẻ tang thương: “Hán Mỹ, giữa ta và huynh có sự khác biệt giữa hai thế hệ, thậm chí ngay cả ‘trend’ của giới trẻ cũng không hiểu.”
Lý Uân: “...”
Đúng là anh lớn hơn chủ công mấy tuổi, nhưng cũng không khoa trương đến mức “khác biệt thế hệ” chứ?
Dương Tư cười chế nhạo: “Quả thật trông Hán Mỹ không giống người trẻ tuổi chút nào.”
Lý Uân không hiểu gì hết, bỗng dưng anh có ảo giác rằng mình đã trở nên lạc hậu rồi.
Dương Tư nói: “Chẳng phải mới đây, Tái Trì Cư Sĩ đã xuất bản một quyển tiểu thuyết mới hay sao? Trong sách có một câu ‘trời lạnh rồi, làm Vương thị phá sản đi’, nghe câu này thì thấy rất quái dị nhưng nếu cẩn thận suy ngẫm thì lại thấy nó rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-livestream-cua-nu-de/3277163/chuong-1502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.