"Tối ngày mai tớ cùng các anh em có bữa tiệc nhỏ tại Quang Chi, cậu cùng đi với tớ đi." Quang Chi danh tiếng lớn vô cùng, Diệp Tiên Tiên biết, ở kinh đô chính là khách sạn bậc nhất, tới nổi danh còn có một nhà chi đỉnh, bất quá nghi ngờ chi đỉnh là nhà hội sở, danh khí đều tương đối lớn. Hắn mời mình đi khách sạn thì có cái ý nghĩ tốt gì chứ? Nếu là trước kia, cô nhất định đối với hắn như phụng luân âm, tâm chi nhảy cẫng. Nhưng bây giờ mà! Đớp cứt đi thôi! Vừa muốn cự tuyệt, hệ thống đột nhiên vang lên. "Nhiệm vụ khởi động ngẫu nhiên, túc chủ đi theo Dịch Trận Phong đến bữa tiệc, để Dịch Trận Phong thành công biến thành trò cười trước mặt bạn bè hắn, kỳ hạn ba ngày. Thành công ban thưởng ngẫu nhiên, thất bại trừng phạt ɖu͙ƈ hỏa đốt người mười phút. Cố lên nha, túc chủ!" Diệp Tiên Tiên lông mi nhẹ nháy, đáy mắt quang mang chợt lóe lên. Nhiệm vụ này, cô thích. Hơn nữa còn có kinh nghiệm. Nhưng cũng có cái rủi ro, vạn nhất anh em của hắn rất ác, tình cảnh của cô tất nhiên sẽ không được tốt, cần phải nắm chắc độ thành công. Dịch Trận Phong thấy sắc mặt cô biến đổi, đoán rằng cô lo lắng chuyện khác, liền giải thích nói: "Chỉ là đi đánh bài nói chuyện phiếm, không có làm gì khác." Còn những việc khác, đến lúc đó không phải do hắn định đoạt sao. Diệp Tiên Tiên giống như suy tư mấy giây, gật đầu đáp ứng, nhưng cự tuyệt đề nghị tới đón của hắn. "Tớ tự đình đi xe tới đó liền được." Dịch Trận Phong cũng không còn dây dưa nhiều, hẹn xong thời gian, cùng cô sóng vai đi đến lớp học. Trừ bỏ thuộc tính cặn bã, ngoại hình Dịch Trận Phong cũng tốt.
Nhã nhặn sạch sẽ. Hai người đi dưới bóng cây trong sân trường, tỉ suất hút ánh mắt người khác vô cùng cao. Trong phòng làm việc của giáo viên, giáo viên tiếng Anh - Hứa Tình tựa tại bên cửa sổ, cảm thán một câu: "Tuổi trẻ thật tốt." Tang Vu thuận theo ánh mắt nàng nhìn xuống, bóng cây dưới lầu dạy học, Diệp Tiên Tiên cùng Dịch Trận Phong vai sóng vai đi, ngẫu nhiên trò chuyện với nhau đôi lời, tư thái thân mật. Hứa Tình thấy sắc mặt hắn trầm xuống, cho là hắn đang không cao hứng vì học sinh yêu sớm, làm chủ nhiệm lớp thật khổ tâm đây. Khuyên nhủ: "Học sinh yêu sớm là không ngăn cản được. Chỉ cần thành tích không giảm, chúng ta làm giáo viên liền mở một mắt nhắm một mắt đi. Tuổi trẻ như hoa, nói chuyện yêu đương cũng không uổng phí thanh xuân." Cái lý luận chó má gì! Sắc mặt Tang Vu trầm hơn. Người khác yêu sớn hắn đương nhiên lười quản, nhưng là Diệp Tiên Tiên... không được. Hứa tình nhìn xem bên mặt hắn tuấn dật, giật mình, "Thầy Tang, ngày mai bên Bắc Nhai có triển lãm tranh, tôi có hai tấm vé, nếu không anh đi cùng tôi xem một chút?" Tang Vu mí mắt cũng không ngẩng, thản nhiên nói: "Không có hứng thú." Quay người đi về gian làm việc của hắn. Hứa Tình bĩu môi một cái, thật là một lão cổ hủ, khó trách ba mươi mấy tuổi vẫn là một lão già độc thân. Vệ Dương hôm nay khó có được đến sớm, kết quả nhìn thấy tiểu sắc nữ cùng Dịch Trận Phong cùng một đường đến lớp. Tâm bị thương đau nhức. "A, lão tử chỗ nào không bằng hắn." Ánh mắt của hắn thẳng tắp, lấp lánh đâm trêи người Diệp Tiên Tiên, như muốn ở trêи người cô đâm ra một cái động.
Ánh mắt đâm tới có hai đạo, Vệ Dương cùng Tiền Bích Vũ. Diệp Tiên Tiên có loại cảm giác như có gai ở sau lưng. Cô hiện tại có thể nói là bách độc bất xâm, một ít ánh mắt này với cô hoàn toàn không tạo được ảnh hưởng. Thần sắc lạnh nhạt đi đến chỗ, ngồi xuống. Quan Tiểu Kha chọc cánh tay cô một chút, hiếu kỳ nói: "Thời điểm nào đã bò lên ngọn núi nhỏ là lớp trưởng đại nhân này rồi?" Diệp Tiên Tiên mở sách, nhàn nhạt nói: "Hắn là ngọn Everest trong số con trai, tớ cũng không dám bò, bò lên nửa đường lại ngã xuống còn không phải ngã chết bản thân." Quan Tiểu Kha nhìn về phía khuôn mặt nhã nhắn sạch sẽ của Dịch Trận Phong, vừa vặn lúc hắn nhìn qua, đối nàng giương môi cười. Mặt Quan Tiểu Kha đỏ hồng, giọng điệu hơi có chút chua: "Tớ nhìn hắn đối với cậu rất thật tâm thật ý, cậu cái này yêu hắn có đúng hay không a." Nghe vậy, Diệp Tiên Tiên kinh ngạc nhìn về phía nàng: "Tớ lại không chịu nổi chân tâm thật ý của hắn, chỉ muốn đem thực tình giữ lại, không muốn bị người khác lấy ra đùa giỡn." Quan Tiểu Kha lẩm bẩm "Hắn thực ra rất tốt." Nếu Diệp Tiên Tiên lại không hiểu rõ tâm tư Quan Tiểu Kha, kia cô liền choáng váng. Cô không nghĩ tới Quan Tiểu Kha lại thích Dịch Trận Phong. Nếu không phải trong lúc vô tình nghe lén được bọn hắn nói chuyện, liền ngay cả cô đoán chừng cũng còn thích hắn, chỉ có thể nói Dịch Trận Phong quá giả tạo, khí chất như gió, bản chất lại như phân, thối từ trong ra ngoài. Nhưng làm bạn cùng bàn tốt bụng, nên khuyên còn phải khuyên. Diệp Tiên Tiên dựng thẳng sách lên, hạ thấp thanh âm: "Tớ nói cho cậu a, lớp trưởng kia kỳ thật cũng không tốt, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, cậu nhìn hắn có vẻ ôn hòa, ai biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Các bạn học nam ưu tú còn nhiều, cậu cũng đừng giẫm vào hắn cái vũng bùn này. Bất quá ta ân cần còn người lại không quan tâm. Quan Tiểu Kha tùy ý "Ừ" một tiếng, liền mở sách ra nhìn, hiển nhiên không có đem lời cô nói để vào trong tai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]