"Á!" Diệp Tiên Tiên bám vào cánh tay của Nghiêm Tòng Quân mượn lực đứng dậy, hai chân lại lảo đảo không vững, bầu ngực căng tròn cọ xát vào cánh tay của hắn. Nghiêm Tòng Quân đỡ thẳng cô dậy nói, "Không thì thầy đưa em về nhé?" Thế mà hắn vẫn không dao động, Diệp Tiên Tiên đã muốn hết cách rồi. Đang lúc cô nghĩ có nên đồng ý không thì điện thoại của Nghiêm Tòng Quân đổ chuông, Diệp Tiên Tiên cảm thấy nhiệm vụ nhận thưởng lần này có độ khó cao quá. Cô ra vẻ quan tâm nói: "Không cần phiền thầy đâu ạ, em không sao, em tự mình về là được ạ." Nghiêm Tòng Quân cũng không kiên trì, dặn dò vài câu thì quay người đi nghe điện thoại. Con người rắn rỏi 88 – chữ đen: [Ông đây vẫn không tin.] Con người rắn rỏi 88 tuyên bố nhiệm vụ nhận thưởng: Yêu cầu streamer nghe lén cuộc gọi của thầy Nghiêm, tiền thưởng 2000 Đóa hoa lam. Cái này thì đơn giản. Nói gì thì nói cô cũng là người có kinh nghiệm theo dõi người khác. Mà đoạn đường này ít người qua lại, nhiều chỗ ẩn nấp, là địa điểm theo dõi nghe lén lý tưởng. So với lần theo dõi Triều Âm khá qua loa trước đó, lần này Diệp Tiên Tiên cẩn thận từng li từng tí, nương theo ánh sáng che giấu thân hình, dùng cành lá che đậy rồi vểnh tai nghe. Dù thế nào thì Nghiêm Tòng Quân cũng không ngờ sẽ có người nghe lén hắn nói chuyện điện thoại, thấy xung quanh không có người, giọng nói của hắn tuy không lớn nhưng cũng không có chút kiêng dè gì. "Ông xã, anh đi công tác về rồi hả?" "Đã về đến nhà rồi?" "Được, em qua đó gặp anh ngay đây." Nhóm làn đạn bùng nổ. [Ông xã...] [Là tai của ông đây có vấn đề hả?] [Không phải tai chú có vấn đề mà là người đàn ông này có vấn đề.] [Bảo sao.]
[Đậu má! Được mở mang kiến thức rồi.] [Nhìn đàn ông như thế mà hóa ra lại là cái tên bị đàn ông chơi lỗ hậu. Ông trời ơi, ông đùa tôi à?] [Ha ha ha, cười chết mất. Vừa rồi mấy tên nháo nhào bảo phục hắn giờ bị vả bốp bốp bốp.] Mấy người Vân thượng phiêu không nói gì. Con người rắn rỏi 88 cũng không phát thêm làn đạn nào. Nhiệm vụ nhận thưởng hoàn thành. Diệp Tiên Tiên giật mình che miệng lại, cô cảm thấy, lần này sợ là lại nghe trộm được một chuyện đáng sợ rồi. Thấy Nghiêm Tòng Quân đi qua, cô ngừng thở, một cử động nhỏ cũng không dám làm. Tận đến khi Nghiêm Tòng Quân đi xa, không còn thấy bóng người thì Diệp Tiên Tiên mới cử động thân thể, từ từ đứng lên. Đừng nói là nhóm làn đạn không thể tưởng tượng được, đến chính cô cũng không ngờ một người đàn ông cường tráng như thầy thể dục Nghiêm Tòng Quân lại là gay, lại còn nằm dưới. Thảo nào lại thờ ơ như vậy. Mà càng khiến cô không biết nói sao chính là, vừa rồi cô còn có ý quyến rũ hắn. Cũng không biết đối phương có nhìn ra ý đồ của cô không. "A a a..." Diệp Tiên Tiên ôm mặt, xấu hổ không dám ngóc đầu dậy. Trên đường trở về, cô không thể nào tập trung được. Với thời tiết đầu hè, các quán ăn khuya vô cùng náo nhiệt. Diệp Tiên Tiên dùng khăn lụa che hết chỗ da thịt hở ra bên ngoài, cô đi tới chỗ tập trung các quán ăn khuya ở quanh khu nhà, hàng nào cũng ngồi đầy người, cô tìm được một cái bàn ở vị trí hẻo lánh, chia bàn với một người thanh niên. Cô gọi một đĩa mì xào và một bát canh. Nhưng mà khiến cô cảm thấy kỳ lạ là, rõ ràng tâm tư của người thanh niên không đặt ở đồ ăn mà cứ liên tục nhìn về phía một người đàn ông ngồi cách đó một bàn. Tần suất rất nhiều nên nhóm làn đạn cũng bắt đầu tò mò, tưởng lại là một tên gay nữa. Diệp Tiên Tiên cũng nổi lên lòng hiếu kỳ, tìm bừa một cái cớ, nhỏ giọng hỏi: "Anh ta là gì của anh vậy? Thân thích à?" Người thanh niên ăn một miếng mì, lại uống một ngụm canh, lau miệng, rồi mới nói: "Cũng có thể coi là thân thích." Ồ, đúng là thân thích à! Diệp Tiên Tiên tự vỗ tay vì khả năng phán đoán của mình. "Nếu là thân thích thì sao lại không ngồi cùng nhau vậy?"
Người thanh niên uể oải nói: "Nhưng mà là thân thích bắc cầu. Hắn là chồng của vị hôn thê của tôi." Hử? Diệp Tiên Tiên sửng sốt vài giây mới hiểu được hàm ý trong lời của anh ta. Vẻ mặt cứng đờ, không biết nên phản ứng như thế nào. [Phụt... Thì ra là lật xe.] [Cỏ trên mộ của vị huynh đài này có vẻ xanh phết nha!] [Thế mà có thể nhịn thì đúng là trâu bò, anh đây phục hắn.] [Vậy mà còn nhịn thì mới là vô dụng? Nếu là ông đây thì chắc chắn sẽ trói hết cả hai người bọn họ lại, lôi xuống tầng hầm, để bọn họ nhìn thấy máy xay thịt còn ông đây thì cười hả hê vào mặt bọn họ.] [Mà này, gần đây thịnh hành dùng máy xay thịt à?] [Xin thứ lỗi chứ anh đây lại cười dồ luôn rồi.] Tiếp tục ăn mì, Diệp Tiên Tiên quyết định không mở miệng nữa. Bước đi trên con đường bê tông của khu nhà, ánh đèn rọi xuống khiến cho bóng người kéo dài, bên tai là tiếng gió khe khẽ xen lẫn với tiếng bước chân của cô, tắt video di, Diệp Tiên Tiên rảo bước nhanh hơn. "Diệp Tiên Tiên." Một giọng nam trầm thấp từ bên cạnh truyền tới. Là hắn! Nghe thanh âm thì Diệp Tiên Tiên đã biết người đó là ai. Có trốn thì chỉ sợ cũng vô dụng. Cô hít sâu một hơi, xoay người, nói bằng giọng trào phúng, "Hừ, tôi đã nói rồi, nếu anh tới tìm tôi thì anh là chó con." Kỷ Bắc từ bên cạnh bồn hoa lan cũ bước tới trước mặt cô. Thân hình to lớn chặn đứng nguồn sáng khiến Diệp Tiên Tiên có cảm giác vô cùng áp bách. Kỷ Bắc nắm một bên tai thỏ của cô, nhìn từ trên cao xuống, "Diệp Tiên Tiên, giỏi lắm!" Giọng điệu kỳ quái, khó nghe. Một chút cảm giác mất mát lúc ban đầu kia đã tan biến không còn dấu vết. Diệp Tiên Tiên giật lại tai thỏ từ trong tay hắn, cao giọng nói, "Tên họ Kỷ kia, anh ngủ thì cũng đã ngủ rồi, còn tới tìm tôi làm cái gì." Bộ dạng tức giận kia rất giống một con thỏ bùng nổ vì bị véo lỗ tai, đôi mắt to tròn trừng lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]