Ngày hôm sau, kể ra cũng xui xẻo. Giữa trưa lúc tan học, Diệp Tiên Tiên đi chậm một bước, bị Vệ Dương chặn lại. Bạn học trong lớp đã đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ. Vệ Dương cắm một tay vào túi, một tay giữ chặt cô ấn lên tường. Sao con trai đều thích dùng chiêu này vậy? Diệp Tiên Tiên bực bội. "Buông tay." Vệ Dương nhướng mắt nhìn cô, "Không phải cậu thích ông đây à? Sao còn trốn tránh tôi?" Diệp Tiên Tiên tỏ vẻ cực kỳ vô tội, "Tôi thích cậu? Sao chính tôi lại không biết?" "Diệp Tiên Tiên, cậu chơi ông đây đấy à?" Diệp Tiên Tiên nói bằng giọng đều đều, "Tôi chơi cậu lúc nào? Tôi chơi cậu cái gì?" Đang là thời điểm đầu hạ nắng gắt nhất, ánh sáng chiếu vào nhuộm cho đôi mắt cô thành những viên ngọc trong suốt lấp lánh. Vệ Dương nhìn cô, không hé răng nửa lời, sau mấy giây thì nói: "Cậu không thích tôi thì vì sao lại cho tôi xem vú của cậu?" Thấy chưa! Di chứng sau đó tới rồi đây. Cô lẩm bẩm nói: "Không phải đã nói là trao đổi nhìn rồi sao?" ... Ánh mắt Vệ Dương sáng lên, cậu ta cởi áo thun ra, để lộ lồng ngực rắn chắc, "Cô nhóc háo sắc, chẳng phải cũng chỉ là muốn nhìn cơ ngực của ông đây thôi sao? Ông đây cho cậu xem là được chứ gì. Người khác muốn xem cũng không có cái diễm phúc này đâu." Cậu ta ưỡn ngực, như một con khổng tước xòe đuôi, "Dáng người đẹp chứ!" Khóe miệng Diệp Tiên Tiên giật giật, nhưng không thể không thừa nhận quả thật dáng người của Vệ Dương không tệ, nghe nói cậu ta chơi Street Dance, lại đam mê đánh bóng rổ nên dáng người khỏe mạnh cường tráng hơn nhiều so với bạn cùng lứa, có một sự dẻo dai hiếm có. Cô giật giật môi, không biết nên nói gì. Vệ Dương thì lại tưởng rằng cô bị thân thể hoàn mỹ của cậu ta làm cho say mê, không phải cô nhóc háo sắc này thích xem dương vật sao? Vậy cậu ta... Vệ Dương hơi xấu hổ nói, "Hơn nữa dương vật của tôi lớn, đẹp hơn nhiều so với tên Thiếu Hiệp kia. Không tin thì tôi cởi cho cậu xem." Vừa dứt lời đã bắt đầu cởi quần.
Ai muốn xem dương vật của cậu ta chứ? Đúng là càng nói càng đi xa. Diệp Tiên Tiên không muốn dây dưa với Vệ Dương nữa, nhân lúc cậu ta cởi quần không đề phòng, cô cong chân đá lên đầu gối của cậu ta, lúc cậu ta bước lùi ra sau thì nhanh chóng mở cửa lớp bỏ chạy. Cửa phòng học mở rộng, bàn ghế sắp xếp ngay ngắn, Vệ Dương để trần thân trên, còn tay thì đặt ở lưng quần, khẽ nhếch miệng, đứng im tại chỗ. Sau đó, mặt của Vệ Dương dần dần đỏ lên, "Diệp Tiên Tiên, cậu giỏi lắm." Rồi giơ chân đá một chiếc ghế ngã lăn ra, "Đệch mợ nó." ... Chạng vạng, trước cửa khu nhà xưa cũ, bên trong một chiếc xe van, Lưu Kiến Minh nói: "Đội trưởng Kỷ này, nếu thật sự không bỏ xuống được thì xuống nhìn một cái đi. Cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian." Tầm mắt của Kỷ Bắc nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp càng ngày càng đi tới gần bên ngoài cửa sổ xe, sắc mặt cô hồng hào, thoạt nhìn có vẻ không tệ. Áo sơ mi trắng cùng quần cotton kẻ sọc tông màu hoài cổ khiến cho cô vừa dào dạt hơi thở thanh xuân lại tràn đầy vẻ trí thức. Cho đến tận khi cô đi xa, Kỷ Bắc mới thu ánh mắt lại, "Chẳng có gì là không bỏ xuống được, đi thôi." Lưu Kiến Minh nói thầm, nếu buông được thì sao còn nhìn không chớp mắt như thế, lúc rảnh rỗi thì lại lấy di động ra xem bức ảnh người đẹp ngủ kia. Tưởng người khác mù hết rồi chắc! Chỉ là, mọi người đều là đàn ông trưởng thành độc thân, chuyện muốn phụ nữ cũng là điều dễ hiểu. Anh và Võ Tử Hoa liếc nhìn nhau, trong lòng hai người đều hiểu rõ mà cười cười không nói gì. ... Mấy ngày liên tiếp sau đó, Diệp Tiên Tiên đều trốn tránh Vệ Dương, mỗi ngày trôi qua đều rất yên bình, phần lớn của sự bình yên đó đến từ những nhiệm vụ đơn giản của cái hệ thống kia, không phải sờ mông bạn nam này một chút thì cũng chỉ là sờ đùi bạn nam kia một cái, đương nhiên, khen thưởng cũng chỉ là 100 tệ. Dựa vào khả năng ngụy trang cao siêu của cô, tất cả đều bị cô lừa cho qua hết. Đúng vậy, lừa gạt. Diệp Tiên Tiên cảm thấy, trình độ lừa gạt người khác của cô càng ngày càng cao, thế nhưng cũng chỉ có thể lừa được những cậu học sinh chưa ra đời kia thôi. Chứ kiểu người như Kỷ Bắc thì cái loại kỹ năng giả vờ này của cô còn non lắm. Vốn dĩ cô còn lo lắng Kỷ Bắc sẽ đến tìm cô, nhưng cũng không biết có phải giống như hắn nói là bận rộn không thoát thân được hay là chiếm được cơ thể cô rồi thì hết hứng thú. Đến cái bóng cũng không thấy xuất hiện. Tóm lại, lo lắng của cô là thừa thãi. Nhưng, vừa thở dài nhẹ nhõm thì đồng thời cũng ẩn giấu một chút mất mát. Cô biết cảm giác của bản thân đối với Kỷ Bắc đã có thay đổi, nhưng chút thay đổi nho nhỏ này so với sự tự do thì chẳng là gì.
Mà tên tiện nhân rắn rết khiến cô có chút lo lắng đề phòng kia cũng không thấy xuất hiện, điều này làm cho cuộc sống hàng ngày của Diệp Tiên Tiên trở nên rất thoải mái. Cũng không phải là Triều Âm không muốn xuất hiện, chỉ là gần đây anh ta gặp chút phiền phức, một ông chồng của một chị gái trong đám chị gái của anh ta đã phát hiện ra vợ mình có những hành động khác lạ, mức tiền chuyển đi trong tài khoản khá lớn. Tuy ông ta giàu có nhưng tận sâu trong xương tủy vẫn là một tên keo kiệt, lại còn sợ bị cắm sừng. Ông ta điều tra, kết quả vừa tra thì đã tra được tới Triều Âm. Ông ta nhận được ảnh chụp của Triều Âm thì mặt tái đi vì ghen ghét. Rồi cứ như vậy mà tìm cách xử lý Triều Âm. Trong một gian phòng cũ kỹ, ánh sáng tối tăm, ánh trăng chiếu qua khe hở cửa sổ bị cắt thành nhiều đoạn, hiện lên yếu ớt. Triều Âm nằm gối đầu lên cánh tay, đôi mắt đen sâu thẳm khẽ híp lại, ánh trăng rọi lên gương mặt tựa như từng giọt nước còn lưu lại trên nhánh lá trúc bị ướt mưa từ đêm qua, lặng yên mà trong trẻo. "Sau vụ này, có lẽ nên ngừng cái trò chơi vô nghĩa này thôi." ... Tối hôm nay, khi Diệp Tiên Tiên đang định thay quần áo ra ngoài chạy bộ thì hệ thống truyền tin tới. "Bởi vì mức độ hoàn thành nhiệm vụ cao của ký chủ, hệ thống nhiệm vụ được thăng cấp. Hủy bỏ nhiệm vụ hàng ngày, thay bằng nhiệm vụ có tính ngẫu nhiên. Về mặt thời hạn của nhiệm vụ cũng thoải mái hơn, nhiệm vụ ngẫu nhiên đầu tiên của ký chủ là: Mặc trang phục giả thành Playboy Bunny(*) đi ra ngoài chạy bộ, điểm mấu chốt của nhiệm vụ là phải để cho thầy giáo của cô nhìn thấy, thời hạn ba ngày. Thành công thì khen thưởng ngẫu nhiên, thất bại sẽ trừng phạt lửa dục đốt người trong mười phút. Ký chủ cố lên nhé!" (*)Playboy Bunny là nữ phục vụ tại Câu lạc bộ Playboy. Những chú thỏ tại Câu lạc bộ Playboy nguyên bản hoạt động từ năm 1960 đến 1988 đã được lựa chọn qua các buổi thử giọng, được đào tạo tiêu chuẩn và mặc một bộ trang phục gọi là "bộ đồ thỏ" lấy cảm hứng từ linh vật thỏ của Playboy. Có thể nói, hiện tại Diệp Tiên Tiên đối với những thiết lập mới lại của hệ thống đã có thể mặt không đổi sắc, thản nhiên tiếp nhận. Bộ đồ thỏ lần trước cô mua có màu đen đỏ kết hợp, chiều dài chỉ có thể trùm qua mông. Hai chân thẳng tắp mà thon dài, gợi cho người nhìn phải suy nghĩ xa xăm. Không có dây buộc mà chỉ hoàn toàn dựa vào vòng eo và bầu ngực để ghim chặt lớp vải cố định. Cũng vì thế nên vòng eo càng hiện ra nhỏ nhắn và tinh tế, nhìn như có thể bẻ một cái là gãy đôi. Hơn thế nữa, một mảng da thịt lớn trước ngực được phơi bày lõa lồ, đặc biệt là hai bầu vú sữa bị lộ ra hơn nửa, khi hít thở sẽ rung rinh đầy thích thú, khe rãnh sâu thăm thẳm. [Oa! Streamer Tiên Tiên lại hành động này.] [Lại có trò hay để xem rồi!] [Hiện tại ông đây không muốn xem kịch, bây giờ ông đây chỉ muốn được chôn vào bầu ngực kia.] [Tui muốn dùng vú của streamer Tiên Tiên làm gối...] Diệp Tiên Tiên cười nói: "Để cho anh làm gối thì chẳng phải giống như bị bóng đè sao." [Bị oán giận rồi kìa.] [Cạc cạc cạc...]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]