Sau khi kéo Long Ngạo ra khổi gian phòng của Hồ Bích trâm, xông rồi dẫn hắn đi một mạch đến một biệt viện khác nằm ở phía đông, đây chính là biệt viên của nàng tuy nhỏ hơn của Hồ Bích Trâm nhưng cũng không nhỏ lắm, khi Long Ngạo bước vào gian phong này, nhìn bố cục bên trong phòng cũng không xa hoa, nhưng nhìn vào rất trang nhã, gọn gàng, ngăn nấp, trong phòng còn có mùi cơ thê của Lan Như Nguyệt quang vẫn trong không khí, khuyến hắn hít một hơi dài.
Lan Như Nguyệt thấy hắn như thế thì tức giận.
– Tên sắc lang kia, chàng hít hà gì đó.
– Tại vì trong phòng Nguyệt nhi thật thơm, giống như mùi cơ thể nàng.
Long Ngạo vô sỉ nói.
– Chàng...chàng bại hoại.
– Sao lại bại hoại, ta nói thật mà, ta ngửi thấy thơm thì hit thôi.
– Chàng...chàng hoài này có phải ở trong phòng đã đánh chủ mẫu thân ta không.
Lan như Nguyệt không nói chuyện này nữa lãng san chuyện khác.
– Làm gì có.
Long Ngạo vô tội nói.
– Chàng còn nói dối ta, chẳng lẽ ta không thấy sao...chàng đúng ta là tên sắc lang, đã có ta rồi còn đánh chủ ý đến cả mẫu thân nữa huhu...chàng đi ra ngồi ta không muồn thấy chàng nữa.
Lan Như Nguyệt khóc thương tâm.
Long Ngạo thấy nàng khóc liền cả kinh, nói đến thứ hắn sợ nhất chính là thấy phụ nữ khóc, thế là hắn lập tức ôm lấy nàng.
– Chàng buôn ta ra, buôn ra.
Lan Như Nguyệt dãy dụa không cho hắn ôm.
Thấy nàng dãy dụa hắn càng không buôn, những lúc như thế này mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-liep-diem/16482/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.