Chương trước
Chương sau
Ngô Quốc : Xuôi Nam
Xuôi về hướng nam Ngô Quốc ở một bìa rừng bên ngoài cạnh một thôn trấn, lúc này bỗng thấy Thập Nhị Hòa và mỹ yêu Ô Trúc đang bị một nhóm người đuổi bắt.
Nhóm người này toàn y phục một màu thanh y, tựa như cùng một môn phái nào đó. Lúc này thấy nhóm người này đang tay đã xuất kiếm bao vây lấy hai người Thập Nhị Hòa và mỹ yêu Ô Trúc.
"Cô nương.! Cô có lẽ không biết người đang đi bên cạnh cô đó chính là một con yêu thú rồi đi."
"Vả lại con yêu thú này nó cũng rất mạnh mẽ nữa, vậy nên cô nương là đang gặp nguy hiểm đấy.!"
Thập Nhị Hòa liền đáp. "Không phải ta đã bảo là các ngươi không cần quan tâm rồi sao.! Cớ sao lại ám toán chúng ta nữa vậy.?"
"Cô nương có điều không biết.! Yêu thú này nó là mạnh mẽ thế nào đâu, vừa nhìn thì là không có ý tốt rồi."
"Vậy nên chúng ta mới hạ độc ngăn nó không được phát động khí lực, vậy thì chúng ta mới dễ dàng hạ thủ nó được."
"Còn về cô nương chỉ là người thường không hiểu, cho nên bọn ta cũng không chấp với cô nương đâu."
"Chỉ là khi chúng ta thu phục xong con yêu thú này thì cô nương cứ việc nói một lời cảm tạ sau là được."
Mỹ yêu Ô Trúc tuy đã trúng độc nhưng vẫn hiên ngang bước ra lên tiếng. "Hừ... Một đám nhãi nhép mà cũng muốn bắt ta."
Thập Nhị Hòa cũng nói. "Các ngươi quá nhiều chuyện rồi đấy.! Không phải ta đã giải thích rồi sao hả... Rằng tỷ ấy sẽ không có hại ta đâu."
Tên đại đệ tử cầm đầu nhóm môn phái kia liền bước lên nói. "Hừ... Xem ra cô nương đây là đã quá ngu muội rồi.!"
Tên nhị đệ tử bên cạnh cũng lên tiếng khuyên ngăn. "Cô nương.! Xin cô trước cứ tránh sang một bên đi."
"Các Huynh đệ.! Lên cho ta...."
Không nói nhiều nữa liền tất cả hơn hai mươi tên lập tức phóng qua bao vây lấy hai cô nương phía trước.
Ô Trúc thấy vậy liền muốn ra tay, tuy bản thân không thể động khí lực nhưng Ô Trúc bản thể chân chính là một yêu thụ đã hữu duyên mà tu luyện thành Ma thụ hóa hình.
Vậy nên chân thân không cần động khí lực thì cô ấy cũng rất mạnh mẽ không kém, Thập Nhị Hòa thì trên tay rút kiếm cũng sẵn sàng đón chặn đám người công kích kia.
"Hô... Đón lấy.!" Một tên bỗng phi qua đâm kiếm ngay hướng Ô Trúc.
"Keng..."
Ô Trúc trên tay cây quạt bỗng xếp lại, lập tức dùng như đoản kiếm quét ngang đánh văng ra thanh kiếm sắc lạnh.
Tiếp nhiều tên khác cũng đồng phóng lên công kích từ nhiều hướng, Thập Nhị Hòa thấy vậy rất lo lắng vung kiếm không ngừng.
Nhưng... Tiếc rằng Thập Nhị Hòa nào đâu có thuần thục sử dụng kiếm đâu chứ, vậy nên cô cũng rất nhanh đã rơi vào bế tắc không chống trả nổi.
"Keng... Keng... Keng...." Phía sau Ô Trúc không ngừng vung mạnh cây quạt trong tay, đánh tang nhiều thanh kiếm bén nhọn.
"Bịch..." Bỗng Ô Trúc quạt trong tay chấn ngây cái cổ của một tên trước mặt, khiến hắn ngay lập tức bị văng ngã ra sau.
"Bịch... Bịch... Bịch...." Liên tiếp là những người kia đã bị Ô Trúc đánh văng ngã ra sau.
Thập Nhị Hòa lúc này mắt nhanh đảo bỗng thấy phía bên trái có người đang lao tới đâm kiếm về phía Ô Trúc, thế là cô liền quay qua đánh ra một kiếm đỡ chặn.
"Keng...." Âm thanh va chạm liền mạnh mẽ vang lên.
Nhưng... Cũng vào đúng lúc này, do Thập Nhị Hòa đã bước ra khỏi tấm lưng của Ô Trúc, nên liền tên nhị đồ đệ trong nhóm kia lập tức nhân cơ hội lao lên hòng muốn đâm lén phía sau lưng của Ô Trúc.
Ô Trúc không động khí lực chống chọi nhiều người nên đã nhất thời không thể chú ý hết phía sau lưng của mình, liền tình hình bỗng trở nên rất nguy hiểm.
Thập Nhị Hòa bỗng thấy do mình rời vị trí mà khiến Ô Trúc rơi vào nguy hiểm, liền không đắn đo lập tức lại nhanh lao người quay lại vị trí phía sau lưng Ô Trúc.
"Xực...." Âm thanh kiếm bén lạnh đâm ngay vào da thịt.
Liền thấy Thập Nhị Hòa đã quá lo lắng gấp gáp mà không kịp có thể dùng kiếm để đón được, vậy nên cô liền đã vô tình chính mình dùng bản thân để mà đón lấy thanh kiếm sắc lạnh kia luôn rồi.
"Ư.... Phụt... Khục.... khục..." Thập Nhị Hòa bụng đau như cắt, máu tươi xộc thẳng lên mũi khiến cô có chút sặc sụa.
"Cô... Cô... Nương... Cô... Sao lại làm vậy chứ.!" Nhị đồ đệ kia không ngờ Thập Nhị Hòa vì một con yêu thú mà không ngại dùng bản thân ra bảo vệ.
Ô Trúc đằng sau bỗng cảm thấy có điều không đúng lập tức quay người lại, mắt liền thấy kiếm lạnh đã đâm trúng ngay bụng của Thập Nhị Hòa.
"Không.... Á....." Ô Trúc bỗng gào thét mạnh mẽ.
Ô Trúc trái tim bỗng đau thấu tâm can, liền nhanh chân bước lên phía trước Thập Nhị Hòa muốn điên tiết đập chết hết những người trước mắt. Tiếp liền một tay quét ngang một đường phóng ra một luồng khí lực mạnh mẽ phá không về trước.
"Ầm... Ầm... Ầm..." Đất đá bị khí lực mạnh mẽ chấn cho nổ vang khắp vùng.
"Ầm... Ầm... Xào... Xào... Rắc... Rắc..." Cây cối to lớn xung quanh cũng bị chấn cho ngã đỗ tan nát.
"A... A.... a....." Rất nhiều người thuộc nhóm kia cũng bị đập cho kinh mạch vỡ vụn chấn bay ra xa nằm rạp đất đau đớn thất thanh la lối không ngừng.
Tiếp Ô Trúc không ngại bản thân bị trúng độc, đau đớn nó cũng chẳng là gì đối với cô lúc này cả. Liền một chân chấn mạnh xuống mặt đất.
"Ầm....." Lập tức mặt đất hiện ra nhiều vết nứt, rung chuyển dữ dội một khoảng lớn.
"Các... Ngươi... Các... Ngươi...." Ô Trúc như ma thần cõi địa ngục, hai mắt đỏ ngầu như máu nghiến răng nghiến lợi sắc lãnh nhìn đám người xung quanh.
Đám người thuộc môn phái nào đó kia, thanh y trên người đã rách nát rất nhiều hiện rất sợ hãi trước sự mạnh mẽ của Ô Trúc, cũng như là con yêu thú trước mặt này.
Nhưng trên thực tế thì bọn họ có đâu ngờ Ô Trúc cô ấy có nào là yêu ma thú gì đâu, thật cô ấy chính xác đó là một Ma thụ hữu duyên mà tu luyện thành cơ.
"Chạy mau... Chạy mau..." Liền tất cả lập tức đã biết chọc phải ma thần không thể chọc vào rồi, lập tức tất cả liền chạy nhanh đến không ngờ.
Ô Trúc nào đâu muốn tha cho bọn họ đâu, liền cô lập tức muốn phi nhanh đuổi theo giết chết hết. Nhưng.... Nhưng... Bỗng ngay lúc này phía sau lại nghe.
"Ư... Phụt...." Thập Nhị Hòa đau đớn không nói ra lời được, cuối cùng cũng đã không còn cầm cự được nữa lập tức ngã xuống.
"Bịch.!" Nhẹ ngã nằm ra đất, Thập Nhị Hòa liền như đã không thể nghe thấy được gì nữa.
"Nhị Hòa...." Mỹ yêu Ô Trúc bỗng thét lớn rất thương tâm, tiếp bỗng ngay lúc này thì... thì... lại thấy...
"Phụt..." Ô Trúc đã không còn kìm chế được độc tính nữa, liền cũng miệng phun máu tươi.
Không ngại đau đớn bản thân, Ô Trúc nhanh đi qua cúi xuống ôm lấy Thập Nhị Hòa vào lòng đau khổ không ngừng. Liền cô cũng rất khổ sở thét lớn.
"Á..........."
----------...----------
Kinh Sư : La Thần
Một nơi khác, chính lúc này ở hoàng cung Ngô Quốc. La Thần hiện rất cảnh giác, pháp khí trong tay đang đặt ngay cái cổ trắng ngần của thất công chúa Ngô Chiêu Quân.
"Lập tức chuẩn bị kiệu đến đây.!" La Thần liền uy hiếp lên tiếng bảo.
"Hừ... Thích khách ngươi nghĩ rằng có thể chạy thoát khỏi nơi này được sao.?"
"Lão già chớ lắm lời.! Nếu không muốn cô công chúa này gặp nguy hiểm thì hãy mau chuẩn bị kiệu đến đây để ta rời cung ngay."
Ngô Chiêu Quân lúc này bỗng rất thất vọng La Thần, nước mắt lưng tròng nức nở lên tiếng nói.
"Ngươi... Ngươi... Sao lại làm thế với ta chứ.?"
"Sao là sao hả.! Công chúa cô biết rõ hết mọi việc ta làm hôm nay rồi, cô nghĩ La Thần ta sẽ ngu đến mức để cho cô dụ ta vào tròng được hay sao."
"Tốt hơn là hãy mau chuẩn bị kiệu đến xuất cung ngay cho ta.!"
La Thần lúc này đầu óc cũng đã không ngừng xoay chuyển, hiện trong mắt hắn Chiêu Quân này là đang chỉ dụ hắn tin tưởng để hòng cho tám tên cường giả trước mặt này đến bắt hắn đây mà.
Lục công chúa Ngô Lạc Mặc bỗng lên tiếng. "La Thần ngươi... ngươi.... Ngươi có biết muội ấy đã vì ngươi mà đã làm ra chuyện gì hay không hả.?"
"Ngươi... Ngươi có biết muội ấy không ngại phản lại phụ hoàng để muốn cầu được đi theo bên cạnh ngươi như thế nào không hả.?"
"Vậy... vậy mà ngươi lại đối xử với muội ấy như thế.! Ngươi... ngươi có còn là người hay không hả.?"
"Hừ... Người mạnh nhất gì chứ, Hừ... Ta khinh.!"
"Trong mắt ta lúc này La Thần ngươi cũng chẳng khác nào là một tên đáng khinh bỉ mà thôi."
La Thần bỗng chẳng hiểu mô tê gì lên tiếng. "Chớ dài dòng.! Mau nhanh chuẩn bị mọi thứ để cho ta rời cung ngay."
"Còn có cô và tám người kia cũng phải cùng đi nữa, tuyệt đối không được lén rời đi truyền tin gọi người đến."
Thập Bát Thiên Sát uy vọng danh chấn bỗng lúc này bị một tên tiểu tử ở trước mặt này không để vào mắt, thì liền có chút rất tức giận mắt rất sắc lạnh nhìn chằm chằm lấy La Thần.
"Được.... Được....." Ngô Lạc Mặc nghiến răng phẩn nộ đáp ứng tiếp gọi.
"Người đâu.! Chuẩn bị kiệu lớn, ta và hoàng muội sẽ xuất cung."
Tiếp trong tình hình hai bên rất căng thẳng thì cuối cùng cũng nghe bên ngoài có người hô báo kiệu lớn đã chuẩn bị xong.
La Thần nghe vậy liền lại nói. "Bảo bên ngoài tất cả lui ra hết đi.!"
"Kiệu lớn sẽ do tám tên cường giả này khiên đi, còn cô và Chiêu Quân này thì phải ở cùng bên cạnh ta."
La Thần rất ma mãnh không cho những người này một người nào có cơ hội để đi báo thêm viện binh đến được, riêng hai cô công chúa thì hắn cũng bảo ở bên cạnh để làm con tin đáng tin cậy.
Tám người Thập Bát Thiên Sát lúc này thật đã rất tức giận thật rồi, bởi họ uy danh lẫy lừng ấy vậy mà hôm nay lại phải làm người khiên kiệu.
Riêng lục công chúa Ngô Lạc Mặc hiện không muốn hoàng muội có nguy hiểm gì, nên liền cũng rất hợp tác sắp xếp theo những gì La Thần yêu cầu.
---------...----------
Kiệu lớn tám người khiên cứ vậy được tám người Thập Bát Thiên Sát, nhanh chân khiên một đường từ viện tử thất công chúa hiên ngang hiển hách xuất cung.
Cung nữ, nô tài thái giám trong cung mới sáng sớm mà mắt đã thấy một điều khó có thể tin này thì... Thì liền lập tức cả hoàng cung bất đầu bàn tán xôn xao không ngừng, bởi thật từ trước đến nay Thập Bát Thiên Sát uy danh Ngô Quốc đó còn chưa bao giờ làm người khiên kiệu qua nha.
Tám người khiên kiệu cho La Thần lúc này mặt xanh như tàu lá, ngượng ngùng không dám chậm bước nhìn xung quanh lấy một cái. Bởi vì thế mà tốc độ rời cung nó cũng nhanh lên không ít.
La Thần ngồi trên kiệu lớn mắt không ngừng để ý tám người cao thủ đang khiên kiệu hòng không muốn bọn họ có cơ hội làm điều gì bất lợi, còn có tay hắn thì cũng không nới lỏng chút nào cả.
Bởi hắn còn cần phải uy hiếp con tin Chiêu Quân nữa, còn có Ngô Lạc Mặc ngồi cách một khoản La Thần hắn cũng không ngừng chú ý qua.
Cổng lớn hoàng cung buổi sáng thượng triều, quan lại trọng thần đông đúc không ngừng tiến cung thượng triều. Bỗng liền cũng không ngừng xôn xao bàn tán khi thấy Thập Bát Thiên Sát tám người đang làm người khiên kiệu.
"Ặc... Ta không hoa mắt đó chứ...."
"Quái truyện a... Đó... đó không phải là thống lĩnh Thập Bát Thiên Sát Liệt Trùng Khánh sao.?"
"Không nhầm đâu, Đúng rồi đó.!"
"Ây... dà... da... Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao.?"
"Hử... Mà hình như đó là kiệu lớn của công chúa đó.!"
"Ừ.! Nhưng.... Công chúa từ khi nào lại ngưu bức như vậy rồi a... Liền lại có thể bảo Thập Bát Thiên Sát đi làm người khiên kiệu vậy.?"
Tiếp còn rất nhiều lão quan khác cũng không ngừng bàn tán khó hiểu với cái tình cảnh trước mắt này. Riêng duy chỉ những trọng thần trong lòng thì lại có chút cảm thấy có cái gì đó rất là đáng ngờ khó nói thành lời.
----------...----------
La Thần thành công suôn sẽ rời khỏi cung cấm, lúc này khi kiệu lớn đã vừa ra khỏi cổng thành hoàng cung thì La Thần lập tức dùng thần thức liên lạc với hệ thống.
"Hệ Thống.! Bán cho ta hai viên đan dược trị thương đi."
"A.. Kí chủ người thật có tài nha... Thật có thể bước vào và trở ra rất an toàn a..."
"Nói nhảm.! Mau lên."
"À... à... Vậy không biết kí chủ là muốn loại như thế nào đây.?"
"Như mọi lần.! Mỗi viên năm mươi ngàn."
"Có ngay...." Hệ Thống rất mau lẹ trong việc kinh doanh kiếm tiền, liền lập tức mua bán cùng La Thần thành công.
Tiếp La Thần nhanh xuất ra hai viên đan dược hướng hai vị công chúa nói. "Mỗi người một viên nuốt xuống đi."
Ngô Lạc Mặc liền nói. "Hừ... Ngươi bảo uống thì ta phải uống sao.!"
"Ây... dô... Muốn chơi trò thông minh với ta sao.?" La Thần vẻ rất đắc ý tiếp lên tiếng nói với Ngô Chiêu Quân.
"Nếu cô uống xuống thì ta sẽ ngay lập tức thả hoàng tỷ của cô ngay.!"
"Ngươi nói thật.!"
"Thật.!"
Ngô Lạc Mặc thấy vậy liền nói. "Đừng.! Cứ để tỷ uống đi."
Tiếp cô nhìn La Thần nói. "Nếu ta uống thì ngươi có thả hoàng muội của ta ra không.?"
"Không.!" La Thần dứt khoát đáp.
"Ngươi...." Ngô Lạc Mặc tức giận xung thiên.
"Bởi La Thần ta giờ chỉ muốn Chiêu Quân làm con tin mà thôi, còn cô thì... thì ta không cần."
"Ngươi.... Ngươi.... Ai cũng như nhau, sao phải là hoàng muội của ta cơ chứ."
"Nói nhiều làm gì.! Đơn giản bởi vì ta thích thế."
"Ngươi..."
"Hoàng tỷ.! Tỷ đừng vì muội mà khiến mình phải gặp nguy hiểm đâu." Nói xong, Chiêu Quân liền lập tức nuốt xuống viên đan dược kia.
Thấy đã xong, La Thần lúc này vẫn không chịu buông tay khỏi cái cổ của Chiêu Quân, mà lại tiếp nhìn Ngô Lạc Mặc lên tiếng nói.
"Cô cũng uống xuống đi.!"
"Cái Gì....." Hai tỷ muội công chúa liền như rất cực kì ngốc xích trợn tròn mắt há hốc mồm kinh ngạc không thôi.
"Ha... ha.... Không uống sao.!"
"À... à... Vậy La Thần ta liền xuống tay với hoàng muội của cô nhé.!"
"Cái gì...." Tiếp tục kinh ngạc, cả hai tỷ muội liền như đã hiểu kế sách của La Thần kẻ lẽo mép này rồi.
"Không thích sao.? Ây... dà... Độc dược này nếu uống thì cũng đâu có chết ngay đâu nha. Nhưng... nếu ta mà xuống tay thì hoàng muội của cô sẽ lập tức chết không kịp ngáp luôn đấy."
"Tiểu nhân... ngươi.... ngươi...." Ngô Lạc Mặc chưa từng bị ngược đãi như thế này bao giờ, liền mắt đã có chút ươn ướt vì ấm ức.
Nhưng rồi cô cũng biết không còn cách nào nữa rồi, thế là liền cũng nuốt xuống viên đan dược.
"À.! La Thần ta cũng xin nói trước rằng ta hiện trong tay chỉ có duy nhất một viên thuốc giải mà thôi nha."
"Vậy nên là.... Ai nghe lời nhất thì ta sẽ đưa thuốc giải cho người đó, còn việc hai cô tự bản thân uống giải dược hay là cho tỷ muội của mình thì cũng chẳng sao cả."
"À.! Với lại còn có một việc đó là, viên độc dược này của ta cho dù là thần y như thế nào thì cũng không thể chuẩn đoán ra đó là loại độc gì đâu. Vậy nên hai cô có bỏ trốn thì cũng vô ích mà thôi."
"Sao.! Không tin sao.?"
"Nếu không tin thì hai cô có thể lập tức nhanh rời đi tìm đại phu giỏi nhất Kinh Sư khám thử xem thì sẽ biết thôi."
"À... Mà nếu hai cô thật muốn tiếc lộ chuyện hôm nay của La Thần ta thì... thì cứ tự nhiên đi nhoa..."
"Ha.... ha.... ha... Hai nhóc muốn chơi trò thông minh với ta sao.... ha... ha... ha..."
Bỗng La Thần hiện đã nhìn rõ ràng tình cảm của hai tỷ muội tình thâm này rồi, thế là liền cũng chịu buông tay khống chế ra, lập tức thả cho Chiêu Quân qua ngồi bên cạnh cùng với hoàng tỷ của mình.
"Hoàng tỷ.! Hic... hức..."
"Hoàng muội ngốc... hức... hức..."
----------...----------
La Thần ngồi kiệu lớn cùng hai tỷ muội tình thâm cứ thút thít suốt một hồi lâu thì liền cảm thấy rất nhức tai, liền hắn lập tức muốn xuống kiệu để giải khuây một chút không khí trong lành buổi sáng.
"Dừng.!" Nghĩ là làm, La Thần liền bảo kiệu lớn dừng lại.
Tám người khiên kiệu tuy không hiểu chuyện gì, nhưng cũng rất nghe lời dừng lại. Tiếp La Thần liền bước xuống kiệu lớn tám người khiên hòng muốn hít thở một chút cho thoải mái.
Bỗng cô nương Tử Liên Giáp thấy La Thần hiện chỉ bước ra một mình thì liền lập tức muốn ra tay giết chết. Thế là liền cô nhanh lao qua hô lớn.
"Hừ... Tiểu tử ngươi sơ suất rồi.!"
"Hoán Phục...." Bỗng cô liền hô lớn.
Lập tức La Thần mắt nhìn thấy trước mắt một điều rất kinh ngạc đó là, Tử Liên Giáp này giống như thần tiên có thể biến hình vậy. Bởi chỉ trong một cái chớp mắt, tựa như một cái nhẹ vung tay, ấy vậy mà liền cô ta lập tức biến hình nha.
Nói là biến hình thì quả cũng không ngoa, bởi cô liền một y phục đơn giản ấy vậy mà liền biến thân thành một bộ giáp chiến đấu một màu đen tuyền rất có bá khí.
Giáp đen cứng cáp hoa văn viền hoàng kim rất đẹp, tà váy xẻ tà phủ dài gót chân ẩn hoa văn vảy giáp tinh xảo. Giáp tay cứng cáp xếp li tạo tầng gai nhọn, bao tay cũng phủ vàng kim sắc nhọn lạnh lẽo.
Trên ngực thì hơi lộ bộ ngực lớn trắng xinh muôn phần, kết hợp cái cổ trắng cũng không kém xinh hơn là bao. Trên đầu đội vương miện vàng kim chỉ nhọn lên cao, nhìn rất ngạo thị.
Hai tay một kiếm một khiên, khiên đen lớn viền vàng kim chấn uy thiên hạ, kiếm đen to bảng vẻ nặng trịch một màu hắc xích.
Tử Liên Giáp cô ấy lúc này liền như một vị nữ tướng can trường lẫm liệt, liền hướng La Thần vung kiếm lớn muốn một kiếm chém chết ngay lập tức.
La Thần trừng mắt lớn, cuối cùng cũng đã kịp phản ứng đây nó là cái quái sự gì đang diễn ra lúc này rồi.
Ặc... Quên mất còn chưa nói với cái đám ngốc này về việc độc dược nha...
La Thần mắt thấy Tử Liên Giáp vẻ rất lạnh lùng vung kiếm sắp tới đầu mình rồi, thì hắn liền như rất bất lực không biết phải làm sao mới có thể phản ứng nhanh hơn một cường giả bậc này được đây.
Bảy Thập Bát Thiên Sát còn lại thấy vậy liền cũng rất hài lòng về sự quyết đoán nhanh nhẹn này của Tử Liên Giáp.
La Thần hắn lúc này bỗng như khóc không ra nước mắt, bởi cũng vì nhất thời sai sót suy nghĩ không thấu đáo mà liền sắp phải lìa đời rồi.
"Chết đi....." Tử Liên Giáp lạnh lùng hô lớn.
"A... Ta.. ta...." La Thần muốn lắm giải thích cho bọn họ hiểu, nhưng thật đã không còn kịp nữa rồi.
Liền hắc kiếm to bảng nặng nề như xé hư không đã lập tức xuất hiện ngay cái đầu nhỏ của La Thần hắn rồi.
Thấy vậy La Thần liền như đã hiểu thực tại tiếp nó sẽ là cái gì rồi, thế là hắn liền lập tức nhắm nghiền đôi mắt hòng không muốn nghĩ lung tung nhiều thêm sợ hãi làm gì nữa.
"Bang...." Một tiếng va chạm mạnh bỗng vang lên.
"Xoát...." Âm thanh lạ không đúng lắm bỗng cũng vang lên theo.
Liền từ trên không trung bỗng xuất hiện một luồng gió tựa như cuồng phong, phóng thẳng xuống chỗ La Thần.
"Ầm...." Lập tức cuồng phong chấn động mạnh mẽ mặt đất, liền tạo thành một cơn lốc xoáy mạnh điên cuồng bao quanh lấy toàn thân La Thần.
"Ầm.... Ầm.... Ầm...." Kiệu lớn cũng vì thế mà lập tức bị phá nát tan tành.
"Á.... Á....." Hai tỷ muội công chúa cũng cùng số phận bị cuồng phong đánh bay ra xa.
"Í..... Đó là cái gì vậy...." Dân chúng trên đường đông đúc liền cũng phát hiện ra điều khác thường lập tức nhìn qua.
"A.... A.... a...." Và cũng có không ít dân chúng liền cũng hoảng sợ la lớn chạy nhanh khỏi vùng nguy hiểm.
"Xào.... Xào...." Hai chân kéo dài trên đất, Tử Liên Giáp hiện bị đánh văng ra xa khó tin nhìn chằm chằm lấy cơn lốc cuồng phong phía trước.
Bảy người Thập Bát Thiên Sát còn lại cũng không ngoại lệ bị cuồng phong làm cho rất bất ngờ, liền lập tức cũng phóng người lùi xa một khoảng.
Tiếp Tử Hồng Ô, Tử Hỏa Cung, Tử Thanh Hà liền nhanh lao qua hướng hai vị công chúa hòng muốn một mực bảo vệ.
Hắc Tàn Thư, Hắc Phi Long, Hắc Long Đao ba người liền cùng một suy nghĩ rất muốn hiểu những gì đang diễn ra ngay lúc này.
Thống lĩnh lão Liệt Trùng Khánh thì bỗng khẽ nói. "Không thể nào đi.! Không phát ra bất kì một chút khí tức nào... vậy mà liền đã động lực lớn như vậy rồi sao..."
"Đây.... đây... Thật rõ ràng là ta cũng còn không cảm nhận được sự xuất hiện của đối phương nữa.... Ấy vậy mà...."
"Đinh......!" Tiếng khiên lớn nặng nề đập mạnh xuống đất.
Tử Liên Giáp khiên lớn cao tới ngực liền mắt trừng lớn hô lớn. "Là kẻ nào.?"
Liền ngay lập tức từ hư không trên cao, trong sự chú ý muôn vạn phần khó hiểu của mọi người lúc này, thì bỗng có một giọng nói rất sắc lãnh lên tiếng.
"Thiếu chủ của ta.!"
"Hừ... Muốn đụng vào.... Chết...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.