Chương trước
Chương sau
Kinh Sư : Hồ Lộng Nguyệt
Lúc bấy giờ La Thần ánh mắt rất sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cái tên Dương nhị phía dưới trước mặt nói.
"Tiểu trùng ngươi còn ai để dựa vào nữa không.?"
Dương nhị hiện thấy Thái Ti lúc này cũng đã như chuột thấy mèo cụp đuôi vẻ rất nịnh nọt đứng bên cạnh La Thần, thì hắn liền cũng đã biết sợ nói.
"Ta.. ta... Á.... a..."
Còn chưa nói hết La Thần liền đã phi nhanh qua tung một đá trúng ngay bụng khiến Dương nhị chỉ biết thét lên đau đớn, liền cả người cũng bị chấn văng ra khỏi thuyền rơi xuống hồ Lộng Nguyệt.
"Ầm..." Tiếng vật nặng đập mạnh mặt hồ khiến nước văng lên tung toé.
Dung nhi gần đó thấy vậy liền mở tròn mắt rất không dám tin tưởng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của thiếu gia.
Tiếp La Thần bỗng như người qua đường tỏ ra hốt hoảng la lớn. "A... Giết người rồi... Giết người rồi a... cứu mạng... có ai không cứu mạng a...."
"Hả.!" Lão Thái Ti và Dung nhi nghe vậy liền lập tức há hốc mồm kinh ngạc không thôi.
Xung quanh hồ Lộng Nguyệt người đông đúc cũng vì tiếng hô lớn mà cũng liền bị chú ý nhìn qua xem có chuyện gì.
Và cũng thật không may, ngay lúc này phía xa xa Song Ngư cũng thấy được điều này, thế là liền bỗng rất lo lắng bảo mọi người cùng mình lập tức hướng La Thần chạy đến.
La Thần lúc này bỗng thấy mình hình như đã hơi làm quá, liền vẻ lập tức lấy lại sự bình thảng quay lại hỏi Thái Ti.
"Lão không thấy gì sao.?"
"Không thấy... Không thấy... Lão không thấy gì hết.!" Thái Ti rất thông minh liền cũng phối hợp giả điên cùng La Thần.
"À... Vậy chắc là ta nhìn nhầm rồi đi.!" Vô tư như chẳng có chuyện gì La Thần nói tiếp.
"Thôi.! Dung nhi này, chúng ta tiếp tục đi xem sân khấu thôi."
Nói xong La Thần liền dẫn đầu bước lên khỏi thuyền đặt chân trên sân khấu đang được xây dựng sắp hoàn thiện kia.
Liền cũng mặc nhiên cái tên Dương nhị đang chật vật bơi nhanh hòng muốn leo lên thuyền.
Dung nhi lúc này liền cũng chỉ biết thất kinh và thất kinh lập tức vội bước theo La Thần, Thái Ti thì cũng liền bỏ mặc tên Dương nhị nhanh đuổi theo sau La Thần.
----------...----------
Một lúc sau.
La Thần một lúc xem xét thì liền nói. "Sân khấu biểu diễn hơi nhỏ, phải cần làm to hơn chút nữa."
"Thuyền neo đậu xem diễn phía trước mặt cũng không được đặc quá gần như vậy, phải xa ra một khoảng nữa."
"Sân khấu phải làm thêm một bựt cao nữa tạo thành hai tầng, chuyên để phục vụ những cái đặc biệt."
Tiếp La Thần lại chỉ tay ngay giữa sân khấu nói. "Chỗ này... Chỗ này phải được cắt ra tạo thành một lỗ lớn nữa."
"Hả.! Sân khấu cắt một lỗ ở giữa để làm gì a..." Thái Ti rất kinh ngạc hỏi.
"À.! Cái này ta chỉ bảo cắt rời chứ không bảo là vứt đi nha.! Vậy nên nó sẽ tạo ra một bất ngờ đó chính là ở phía ngoài sân khấu người xem sẽ không nhìn thấy được bật cao sân khấu này có lỗ."
"Rồi ta sẽ cho người biểu diễn đứng ở cái lỗ hổng này rồi từ từ nâng họ lên tạo ra một sự xuất hiện bất ngờ."
"Lão hiểu ý ta nói không.?"
Thái Ti liền đáp. "À.! Có thể hiểu được. Ý là tạo thành một mảnh ghép khi cần thì tháo rời để tạo một sự xuất hiện đặc biệt."
"Thông minh.!" La Thần liền khen ngợi.
"Đại ca ca.!" Bỗng lúc này Tiểu Bạch không biết đã tới lúc nào, hiện đang trên bờ gọi lớn.
La Thần nghe vậy liền quay sang nhìn thì thấy nhóm Song Ngư lúc này hiện đã đến đây hết rồi.
"Mọi người đều đến đây để làm gì vậy.?"
"Đại ca ca.! Mẫu thân tỷ tỷ lo lắng cho đại ca ca nên mới chạy đến đấy."
"Ặc... Ta có bị làm sao đâu mà lo lắng chứ..."
Khó hiểu nhưng La Thần cũng nhanh bảo người đón nhóm Song Ngư tất cả qua, liền lúc này La Thần hỏi.
"Song nhi.! Muội có chuyện gì sao.?"
"Không có.! Chỉ là đằng xa thấy huynh gọi lớn nên mới chạy đến xem có chuyện gì không thôi."
"Trời..." La Thần liền chỉ biết cười trừ xong nói tiếp.
"Thôi.! Đã đến rồi thì hãy cùng huynh xem một chút luôn đi."
"Vâng.!" Song Ngư rất ôn nhu đáp.
----------...----------
Lúc này La Thần hắn hiện đang cùng với Dung nhi bên cạnh nhỏ to gì đó, cách xa một khoảng với nhóm người Song Ngư.
"Dung nhi.! Ta nhớ ta từng nói với cô rằng ta sẽ giúp cô bước lên trên hết thảy, khiến cô được ngạo thị chúng nam nhân nhớ không.?"
Dung nhi nghe vậy liền nhẹ gật đầu ý nói cô vẫn còn nhớ rõ, thấy vậy La Thần lại lên tiếng nói tiếp.
"Dung nhi.! Ta giúp cô là một chuyện, nhưng cô có chịu bước đi hay không thì đó lại là chuyện của cô, cô có hiểu không.?"
Dung nhị lại nhẹ gật đầu ý đã hiểu, La Thần lại tiếp nói. "Nhưng... Khi nãy biểu hiện của cô vẫn còn quá yếu nhược trước cái tên Dương nhị kia, thật cô có biết điều đó hay không.?"
Lại gật đầu một cái, rồi bỗng Dưng nhi nói. "Nhưng... những cái thiếu gia chỉ bảo mấy ngày qua... nó... nó... thật rất kinh hãi thế tục..."
"Ài... Dung nhi cô như vậy thì làm sao mà bước đi tới đỉnh cao để mà ngạo thị chúng nhân được chứ."
"Dung nhi.! Cô hãy tin tưởng ta một lần, thật cái này nó sẽ rất tốt cho bản thân cô sau này lắm đó."
"Nhưng... nhưng..." Dung nhi vẫn rất không thể thích ứng hiện rất ấp úng.
"Dung nhi.! Không phải lúc nãy ở Mộng Hồng Lâu cô đã có can đảm để làm rồi hay sao, sao giờ lại không dám nữa vậy.?"
"Tại... tại... lúc đó Dung nhi muốn... muốn.... thật muốn giúp cô nương Vệ Minh Khê kia... Bởi... bởi... cô nương đó thật rất đáng thương..."
À há... Phải vậy chứ... Con người thì phải có điểm yếu thì ta mới khai thác được chứ... nếu không thì cho dù La Thần ta có là thần thánh thì cũng bó tay thôi a...
La Thần nghe vậy liền đã nắm bắt được trọng điểm, hơi thiết nghĩ qua xong thì liền vội lại lên tiếng nói.
"Dung nhi.! Nếu ta nói cô chỉ cần làm tốt thì chính cô sẽ cứu được cô nương đó, vậy cô có tin không.?"
"Thật.!" Dung nhi liền rất thất kinh nhìn chằm chằm thiếu gia nói. "Nhưng sao nó lại như thế được chứ.?"
"Bởi lúc đó ta chắc chắn mười phần là sẽ có rất nhiều đám quyền quý lớn xuất hiện, mà trong số đó ắc hẳn là sẽ có người đủ quyền hạng để giúp cứu người."
"Vậy nên muốn được cái gật đầu của người đó, thì phải xem vào bản lãnh của Dung nhi rồi."
Dung nhi nghe vậy liền đã hiểu, lập tức không biết vì sao trong lòng bỗng liền rất quyết tâm lên tiếng nói.
"Được.! Vậy Dung nhi xin nhờ thiếu gia chỉ bảo."
Ặc... Dung nhi cô cũng thay đổi nhanh quá rồi đấy a...
Hơi bất ngờ xong La Thần liền bảo Dung nhi bước ra giữa sân khấu trước tập luyện xem thử một cái coi thế nào.
Liền lúc này La Thần lại bước lên thuyền hướng mắt nhìn lên sân khấu nơi Dung nhi đang đứng, liền chuẩn bị mở miệng nói thì bỗng.
"Thiếu chủ.! Bánh ngọt đã có." Liền thân vệ Lãnh Điệp lúc này không biết từ đâu đã về tới lên tiếng.
"Ầy... Lãnh cô làm việc chậm quá đấy, thân vệ gì mà nhờ đi mua có chút bánh mà cũng đi hết cả buổi a."
"Thiếu chủ.! Ta... ta thật không biết rõ đường lối ở đây, vậy nên mới đi lâu như vậy."
"Thôi.! Ta chỉ đùa thôi, cùng ngồi xuống đi, tiếp lát nữa cô cũng phải lên sân khấu luyện tập thử nữa đấy."
"Vâng thiếu chủ.!" Lãnh Điệp cao lãnh rất dứt khoát đáp, nào có đâu giống với tiểu cô nương nhút nhát Dung nhi kia đâu.
Tiếp Song Ngư, Tiểu Hồng Ngư, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Lãnh Điệp đã an vị ngồi trên thuyền hướng mắt về sân khấu xem tình huống. Lão Thái Ti thì hiện cũng phân phó hạ nhân chăm trà rót nước cho mọi người.
La Thần lúc này đứng ở mũi thuyền nhìn Dung nhi trên sân khấu bỗng lập tức lên tiếng hô lớn tập luyện trước thềm biểu diễn.
"À... à..." La Thần liền hắn giọng hai cái xong nói lớn. "Vâng.! Và sau đây sẽ là sự xuất hiện của Dung Vũ Ca......."
Tiếng hô La Thần liền rất thất thanh khiến lúc này hầu như cả cái hồ Lộng Nguyệt liền hiện không ai là không biết sân khấu này nó là đang luyện tập.
"Dung Vũ Ca.? Là ai vậy a..." Liền những người xung quanh hồ rất nhanh chú ý qua tò mò hỏi người bên cạnh.
"Làm sao ta biết được cơ chứ..."
"Mà này.! Cái tên này xem ra rất mới lạ, vậy nên chắc mười phần là ca kỹ thuộc Song Ngư Hoành Lâu rồi đi."
"Thật á..."
"Ồ... Xem ra chúng ta hôm nay liền có duyên xem trước về danh hào Song Ngư Hoành Lâu chấn động Kinh Sư những ngày qua rồi nha."
Cứ vậy liền trong tò mò tột cùng, mọi người ai nấy liền rất hiếu kỳ im lặng nhìn qua xem Song Ngư Hoành Lâu là có gì lợi hại.
Song Ngư trên thuyền nghe cái tên xa lạ Dung Vũ Ca thì liền cũng nói. "Dung Vũ Ca thì là ai nha..."
Tiểu Hồng Ngư, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Lãnh Điệp liền cũng bó tay không biết đó là ai, nên liền chỉ đành tiếp tục xem tiếp.
Đông Ngưu tửu lâu lúc này rất nhiều lão nhân cỡ bự lúc này cũng đã bị thu hút nhìn ra hướng hồ Lộng Nguyệt hòng muốn xem thử Song Ngư Hoành Lâu có tài cán bậc nào.
Mộng Hồng Lâu hiện Cẩn Đình Ba cũng đã nghe báo, liền bây giờ cũng đã ở nhã gian tầng hai xem thử La Thần hắn sẽ bài bố như thế nào.
Ngoài ra còn rất rất nhiều người ở trên ven đường hồ cũng như nhã gian trùng trùng khắp nơi hiện cũng đang hướng mắt nhìn qua xem kỳ biến.
----------...----------
Dung nhi đích thị được La Thần đặt tên Dung Vũ Ca từ lâu, lúc này khi nghe thiếu gia giả trang giới thiệu xong, thì liền lập tức như trúc bỏ đi một cái gì đó nặng nề trong lòng.
Liền tiếp cô thở phào một hơi, tiếp nhanh bất đầu khẽ nhắm mắt nhập tâm chuẩn bị hóa thân vào nhân vật giống như thiếu gia đã từng giảng dạy.
Thế là liền trong sự chú ý của mọi người lúc này Dung Vũ Ca bỗng mở mắt, lạnh lùng nhếch cười vẻ khinh thường tất cả.
Tiếp liền giang chân hơi rộng đứng nghiêm nghị một tay giơ lên cao lập tức lên tiếng hô lớn.
"Dành Cho Tất Cả Mọi Người Tại Đây.!"
"Mọi Người Đã Sẵn Sàng Chưa.!"
La Thần hắn mắt rất hài lòng với cái thần thái của Dung nhi, nhưng bỗng ngay lúc này hắn lại chen ngang hô lớn.
"Mỹ nhân a... Nàng gã cho ta được không.... Mỹ nhân... Nàng làm thê tử ta đi nha...."
"Á...." Dung Vũ Ca như đứng hình há hốc mồm chấn động tâm can nhìn chằm chằm vào thiếu gia.
"Hả..." Song Ngư và nhóm người còn lại cũng lập tức rất kinh ngạc không thôi.
"Ặc... La Thần cậu đây là muốn làm gì vậy a..." Thái Ti chén trà trong tay cũng liền bất ngờ sắp rớt khẽ nói.
Xung quanh Hồ Lộng nguyệt thấy vậy thì tất cả cũng thất kinh không kém nghĩ. "Cái tên chết tiệt kia... Ngươi làm gì vậy hả... có cho bọn ta xem diễn hay không đây hả...."
La Thần lúc này mặc hết ngoài tai, mắt nhìn chằm chằm vào Dung Vũ Ca mặt đỏ tận mang tai lúc này nói.
"Này.... này.... Cô nghĩ gì mà đỏ mặt giữ vậy..."
"Thiếu gia... ta... ta... Dung nhi...." Dung Vũ Ca hiện đã rất ấp úng nói không ra lời luôn rồi.
Thấy vậy La Thần liền biết Dung Vũ Ca hiện đã hiểu lầm rất nặng rồi, với lại còn có kinh nghiệm phản đòn của cô ấy hiện còn quá thấp rồi đi.
Thế là La Thần liền chỉ biết nhẹ lắc đầu lên tiếng. "Dung nhi.! Cô trước xuống đây đi."
Liền La Thần lại nhìn sang Lãnh Điệp nói. "Lãnh cô lên thử xem.! Nhớ đừng có làm ta thất vọng đấy."
"Vâng thiếu chủ.!" Lãnh Điệp rất lãnh ngạo đáp, xong liền nhanh tiến lên sân khấu thay thế cho Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca lúc này đầu óc đã loạn thành một đoàn, liền cứ ai bảo gì nghe nấy, liền cũng đã mất kiểm soát luôn rồi.
Một lúc sau, Dung Vũ Ca hiện vẫn còn rất ngại ngùng đứng cạnh cùng với mọi người ở trên thuyền, mắt thì lúc này quả không dám nhìn lấy La Thần dù chỉ một cái.
Song Ngư bên cạnh thì ánh mắt như bốc hỏa nghi ngút nhìn chằm chằm vào Dung Vũ Ca, hệt như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Tiểu Hồng Ngư bên cạnh thì mắt cũng bốc hỏa không kém nhìn chằm chằm lấy La Thần phía trước.
Tiểu Bạch ngây ngô không hiểu gì cứ hết nhìn mẫu thân tỷ tỷ rồi lại tiếp nhìn La Thần đại ca ca.
Mộng Hồng Lâu, Như Họa thì cũng còn đang rất chấn kinh nói. "Sao... sao.... hắn lại sắc lang đến như vậy chứ...."
Nữ tỳ bên cạnh cũng nói. "Cái tên nam nhân này rất xấu đi.!"
Nhã gian gần đó ba nữ nhân ghét cay, ghét đắng La Thần cũng nói. "Hừ.... Hạ lưu vẫn là hạng hạ lưu, thật đúng là quá vô sỉ."
Cẩn Đình Ba thì rất thông minh nên đã có thể nhìn ra được La Thần hắn là đang làm gì rồi.
Phía bên Kim Ngưu Sa cũng vậy, liền những lão nhân từng trải cũng đã hiểu thấu được mọi chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.