Chương trước
Chương sau
Thôn Tích Hà : Nam Thôn
La Thần đứng ở bến tàu vẫy tay chào tạm biệt mọi người. Cho đến khi thuyền đã đi xa rồi thì La Thần hắn mới nhẹ thở phào khẽ nói.
"Hi vọng mọi chuyện sẽ không có bất trắc gì....!"
"Rầm... Rầm... Rầm... Hô...! Hô...!" Bỗng ngay lúc này âm thanh lớn của tiếng hành quân bỗng vang dội chấn động mọi người.
La Thần quay người lại liền thấy đó chính thị là một đội quân đông đúc ước chừng hơn mười ngàn người giáp chiến toàn thân kim sắc chói mắt. Chỉ liếc mắt một cái thì bất kì ai cũng có thể nhận ra đó là một đội quân không phải bình thường rồi.
Dẫn đầu đội quân thấy có bốn vị tướng quân toàn thân kim giáp, hai vai có thể nhìn rõ giáp vai đầu hổ hoàng kim rất ư là bá khí. Chân thì hiện đang cưỡi bốn con chim điểu cũng toàn một màu hoàng kim sắc lãnh.
Ô Trúc, Thập Nhị Hòa, Thổ Thanh Liên, Bàng Kim Thuyên, Bá Trung Can, Hồng Nam ở trên thuyền phía xa xa cũng liền đã phát hiện ra. Thế là liền lập tức mọi người trong lòng rất lo lắng, mắt liền nhìn chằm chằm hướng xa trên bờ xem xét động tĩnh.
La Thần trong lòng liền hiểu lập tức hơi nhếch miệng mỉm cười mỉa mai bản thân xong liền hướng Lãnh Điệp nói.
"Lãnh.! Cô hãy dùng thần thức nói với Ô Trúc bọn họ cứ việc yên tâm mà lên đường đi, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu."
"Vâng thiếu chủ.!" Lãnh Điệp liền đáp.
-----------...-----------
Tiếp rất nhanh nhóm quân kim giáp hoàng kim liền lập tức giàn quân bao vây hết xung quanh lại. Xong rồi bốn vị tướng lĩnh mới tiếp bước xuống chiến điểu đi đến ở trước mặt La Thần lên tiếng nói.
"Tiểu tử ngươi là La Thần.?"
"Đúng vậy.! Không biết các vị tướng quân đây là có chuyện gì không.?"
"Chúng ta nhận được tin báo tiểu tử ngươi có dính dáng đến một vụ án rất nghiêm trọng, vậy nên mới lập tức chạy đến đây bắt người hồi kinh."
"Hừ..." La Thần bỗng hừ lạnh mỉa mai, trong lòng nghĩ.
Tin báo vụ án gì chứ.! Chứ không phải là thành Kinh Sư sợ La Thần ta sẽ bỏ trốn hay sao... Hừ... Từ cái ngày ta được các ngươi bảo vệ kia, thì ta đã liền biết nó là không ổn rồi.
Trong lòng La Thần hắn đã từ lâu lường trước được điều này rồi, thế nên hiện hắn chỉ vừa ra khỏi thành thì bị bao vây, đối với hắn mà nói thì nó cũng không có quá bất ngờ cho lắm.
"Được thôi.! Vậy La Thần ta sẽ cùng các vị tướng quân đây hồi kinh ngay vậy."
Cứ vậy La Thần liền rất hợp tác, rất nhanh hắn lập tức được bốn vị tướng quân thân mang giáp hoàng kim kia áp giải quay về lại thành Kinh Sư.
"Rầm... Rầm... Hô... Hô..." Đội quân hùng uy cứ vậy lại hành quân chấn động không ít người dân.
Liền trải qua một hồi kinh động lớn, mọi người lập tức lại rất chấn kinh xôn xao náo loạn bảo nhau.
"Này... này.. có ai biết đội quân đó là sao không.?"
"Ta biết... ta biết... Đó là cấm quân Hổ Đầu Quân chuyên ở bên cạnh bảo vệ an nguy cho hoàng thượng đấy..."
"Hả.! Lớn như vậy...."
"Chà... chà... xem ra cái tên kia đã đắc tội không nhỏ một chút nào nha..."
"X... x... o... o..." Tiếp liền nhiều người lại không ngừng bàn tán về sự việc khó có thể gặp được này.
----------...----------
Kinh Sư : phủ An Phủ Sứ.
Kinh Sư hiện trời cũng đã xuất hiện cái nắng nóng của ban trưa, Lúc này ở quan phủ An Phủ Sứ, La Thần sau một hồi được mời uống trà chờ đợi một hồi lâu thì cũng đã được phía bên quan phủ thả ra cho về.
La Thần tuy trong lòng đã có thể hiểu được hết thảy, nhưng hiện hắn vẫn tỏ ra rất vui lòng hợp tác cùng diễn trò với bọn họ. Xong La Thần liền lên xe ngựa lập tức chạy quay về Song Ngư lâu.
Lão quan An Phủ Sứ lúc này sau một lúc giả trang xử án rồi thả người xong thì liền lại vòng vào hậu viện hướng một tên thái giám nói.
"Thái tổng quản.! Mọi sự hạ quan đã làm theo sắp xếp rồi."
"Tốt.! Vậy hiện ta cũng phải quay về phục mệnh đây."
"Cung tiễn Thái tổng quản."
Lão quan liền rất nhanh tiễn lão Thái tổng quản rời quan phủ, tiếp lão quan liền bỗng mắt hơi liếc quanh một vòng. Được một lúc lão liền lại vội vàng chạy vào sâu bên trong hậu viện.
Đến một căn phòng vẻ kín đáo, lão quan liền gõ cửa lên tiếng xin bước vào. Bên trong phòng cũng liền có tiếng đáp lại mở cửa cho lão quan đi vào. Khi vừa đi vào thì lão quan liền lập tức hướng mắt lão nhân đang ngồi ở giữa chính phòng lên tiếng nói.
"Bẩm đại nhân.! Mọi sự đã xong."
"Hừ..." Bỗng hừ lạnh lão nhân nói. "Ngay từ khi cái tên La Thần kia mua khu đất đó thì lão phu đã thấy nó không ổn rồi."
"Nhưng thật không ngờ cái không ổn đó nó lại có thể lớn đến như vậy đi."
Lão quan nghe vậy liền nói. "Đại nhân.! La Thần hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà đến ngay cả hoàng thượng người cũng rất đặc biệt quan tâm đến hắn vậy.?"
"Hắn sao.? Hừ... Chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi."
"Tuy ta vẫn chưa rõ ràng lắm tại sao hoàng thượng vẫn chưa hành động, nhưng... ta chắc chắn một điều là La Thần hắn sẽ không thể chạy khỏi thành Kinh Sư được đâu."
"Lão gia.!" Bỗng từ bên ngoài có tiếng người vội chạy vào hướng lão nhân gọi.
"Có chuyện gì.?"
"Bẩm lão gia.! Cẩn đại nhân đã đồng ý gặp mặt rồi, còn hẹn là chiều nay chúng ta cứ việc đi qua."
"Ha.. ha... ha..." Lão nhân bỗng liền cười lớn vui vẻ, xong nói.
"Kim Ngưu Sa và Cẩn Đình Ba muốn một mình nuốt chén canh lớn hồ Lộng Nguyệt kia xem ra đã có chút không nổi rồi đi... Ha... ha.. ha..."
"Chúc mừng lão gia.!" Lão quản gia liền lập tức chúc mừng.
"Hừ.! Cũng chẳng có gì đáng để chúc mừng đâu. Bởi chén canh lớn này nó sẽ thu hút không ít người đâu."
Tiếp lão nhân liền quay sang lão quan nói. "Tiếp tục cho người theo dõi nhất cử nhất động của Song Ngư Hoành Lâu."
"Hạ quan tuân mệnh." Lão quan liền vẻ rất nịnh nọt đáp.
Thêm một lúc sau lão nhân lúc này liền đã ngồi ở trên xe ngựa rời khỏi An Phủ Sứ, lúc này khi chỉ còn lại một mình ngồi trong xe ngựa thì lão bỗng nhẹ khẽ nói.
"Hoàng thượng.! Người muốn đấu với Ngô Kình Đa ta sao..."
----------...----------
Trang viện : La Thần.
La Thần lúc này sau một hồi đi xe ngựa thì cũng đã về tới nhà. Lúc này ở đây Song Ngư Hoành Lâu vẫn giống như mọi ngày, phía trước vẫn mở gian hàng buôn bán đồ chiên như mọi ngày.
Chỉ khác là khách nhân bây giờ nó đã không còn đông đúc như lúc ban đầu mà thôi, cái này thì chắc cũng là vì một phần do tại Mộng Hồng Lâu hiện cũng đã mở bán kéo mất không ít khách mà ra.
La Thần lúc này chẳng mấy quan tâm lắm đến việc kinh doanh, bởi trước tính mạng của hắn nó vẫn còn là một dấu hỏi lớn đây này.
La Thần đầu có chút mệt mỏi quay về trang viện, khi hắn vừa bước vào tới khuôn viên ở giữa tứ hợp viện thì bỗng...
"Thiếu gia cẩn thận...." Bỗng có một tiếng thét vang lên.
La Thần vội ngẩn đầu lên nhìn thì bỗng liền rất thất kinh hãi hùng khi lúc này trước mặt hắn lại xuất hiện một thanh kiếm nhật đang vô chủ bay thẳng đến trước mặt hắn.
"Á... Cái quỷ gì vậy hả..." La Thần chỉ kịp hét lên vậy thì liền...
"Ong...." Âm thanh kiếm gió mát lạnh thổi ngang qua khuôn mặt hắn.
"Kịch..." Liền thanh kiếm lập tức bị một cơn gió nhẹ thổi lệnh hướng phóng ghìm ngay lên vách nhà gần đó.
"Là tên quỷ nào vậy hả..." La Thần sau một hồi kinh hoàng thì liền vội quát.
Tiếp liền thấy Nguyệt Vệ rất nhiều người liền chạy qua nói. "Thiếu gia.! Người không sao chứ."
La Thần liếc mắt nhìn một vòng thì liền hiểu có chuyện gì rồi, chắc cũng là Nguyệt Vệ trong lúc tập luyện đã vô tình làm rơi kiếm mà thôi.
"Là thằng quỷ nào..." La Thần vẻ rất hờn dỗi nói.
Nguyệt Vệ đông người thấy thiếu gia tức giận thì liền trong lòng rất hoảng sợ, tiếp bỗng thấy một vị cô nương dáng người nhỏ nhắn vẻ rất sợ hãi bước ra.
"Thiếu gia... là... là Tiểu Nguyệt."
"Tiểu Nguyệt cô có biết cái gì là đao kiếm vô tình hay không hả, sao có thể để cho kiếm bay lung tung như vậy chứ hả."
"Thiếu gia... Tại... tại Tiểu Nguyệt thật không quen dùng vũ khí nhẹ như vậy... nên... nên mới thành ra như thế."
"Cái gì... vũ khí nhẹ á.! Tiểu Nguyệt cô thân hình mảnh mai như kiến nhỏ mà lại dám bảo kiếm này quá nhẹ sao."
"Thiếu gia... Tiểu... Tiểu... Nguyệt... Nguyệt...." Tiểu Nguyệt thấy thiếu gia giống như là rất tức giận, nên cô liền càng rất là sợ hãi chẳng nói năng được gì và hiện cũng rất là lấp bấp.
Mỹ Nguyệt bên cạnh thấy vậy liền vội lên tiếng giải vây nói. "Thiếu gia.! Tiểu Nguyệt muội ấy thân hình có chút nhỏ nhắn, nhưng lực tay của muội ấy quả thật là bẩm sinh có chút mạnh mẽ hơn bình thường."
Những Nguyệt Vệ còn lại nghe vậy cũng liền vội gật gật đầu đồng ý. La Thần nghe vậy thì cũng chẳng mấy lấy lầm lạ lắm khi ở cái thế giới này, vậy nên hắn liền đã bình tĩnh lập tức lên tiếng.
"Vậy.! Tiểu Nguyệt cô cứ tìm một thanh nặng hơn là được mà."
"Nặng hơn.?..." Tiểu Nguyệt vẻ hơi bất ngờ. "Nhưng... nhưng không phải kiếm nhật thiếu gia dạy nó chỉ là loại này thôi sao."
"Ai nói chứ.!" La Thần vẻ liền rất quan tâm người nhà nói. "Kiếm nhật hình dạng chung của nó chỉ là bán nguyệt thôi, còn cái to hơn hay nhỏ hơn thì cũng là biến thể nhiều loại mà ra thôi."
"Vậy nên nếu Tiểu Nguyệt cô thấy cái này nó quá nhẹ với cô, thì cô hãy tìm một thanh lớn hơn xem sao."
"À.! Còn có sao này hãy gọi loại vũ khí này là Bán Nguyệt Kiếm đi."
"Bán Nguyệt Kiếm.!" Liền lập tức những Nguyệt Vệ thấy cái tên này nó dễ hiểu hơn nhiều so với cách gọi cũ kia.
Tiểu Nguyệt nghe La Thần giải thích xong thì liền có một chút xuy nghĩ nói. "Thiếu gia.! Vậy... vậy thiếu gia người đã từng thấy qua Bán Nguyệt Kiếm nào có loại to bằng cây thương không.?"
"Ặc... To giữ vậy á..." La Thần liền rất kinh ngạc.
Tiểu Nguyệt thấy vẻ ngạc nhiên của thiếu gia như vậy thì liền hiểu chắc là không có rồi. Thế là cô liền mặt có chút buồn bã gụt đầu nhìn đất.
Những Nguyệt Vệ khác thấy vậy liền cũng lập tức quay sang không ngừng nhỏ to an ủi Tiểu Nguyệt. La Thần thì cũng có chút mềm lòng nói.
"Thấy thì ta có thấy rồi.! Nhưng thiếu gia không có sẵn trong người đâu."
"Có sao..."
Nghe thiếu gia xác nhận có thấy qua thì liền các Nguyệt Vệ lập tức rất kinh ngạc, vì bởi lẽ mọi người vẫn không thể hình dung ra được kiếm mà to bằng cây thương thì nó sẽ là như thế nào cả.
Tiểu Nguyệt nghe nữa câu đầu thì rất vui mừng, nhưng khi nghe được nữa câu sau thì cô liền lại rất hụt hẫng. Thế là Tiểu Nguyệt nho nhỏ lại tiếp gụt đầu nhìn đất.
La Thần thấy Tiểu Nguyệt vẻ rất đáng thương như vậy thì liền cảm thấy hơi khó xử, lập tức hướng hệ thống nói.
"Hệ thống.! Ngươi có không.?"
"Có... Có mà... Cái gì cũng có hết.! Kí chủ ngài không biết là muốn loại nào đây." Hệ thống chỉ chờ có thế, nên hiện nó liền rất vui vẻ đáp.
"Ặc... Gian thương ngươi thật cả ngày không có việc gì làm, chỉ canh me La Thần ta như vậy suốt thôi sao."
"Ây... da... Kí chủ ngài đừng nói vậy mà... Đây... đây cũng bởi vì là hệ thống thật lòng quan tâm đến kí chủ ngài nên mới như thế nha..."
"Vậy sao..." La Thần mặt vẻ chẳng hề tin tưởng đáp.
"Ặc... Thái độ đó là sao nha..." Hệ thống liền cũng phát hiện ra điều không đúng đáp.
"À.. à.. Không có gì... không có gì." La Thần tuy nói thế nhưng trong lòng hắn thật nghĩ gì thì còn lâu hắn mới nói.
"Hừ..." Hệ thống liền cũng vẻ chẳng tin tưởng hừ lạnh một tiếng, tiếp vẻ vẫn còn rất hờn dỗi thông báo.
Ring... "Trường kiếm Hắc Vân Thanh : 100.000 Lượng."
"Thanh kiếm thân dài một mét chín, hình cong bán nguyệt vừa phải, lưỡi liếm một màu đen hoa văn hình chữ thượng cổ, độ sắc ánh hào quang bạch lãnh sắc, đặc biệt nó còn ẩn bên trong một lực lượng thanh hỏa liệt diễm."
Hệ thống liền rất chuyên nghiệp lời lẽ thì rất lưu loát hòng muốn dụ dỗ khách hàng tiềm năng nhảy vào lọt hố.
La Thần nghe xong cái giá mắc như cắt cổ kia thì liền mắt trừng lớn, vẻ rất lấy làm chẳng có gì là kỳ lạ nói.
"Một trăm ngàn lượng á..."
"Không mua.!"
"Ặc... Sao lại không mua a.. Nó thật rất tốt lắm đó... Kí chủ ngài hãy nghĩ lại thêm một chút nữa đi."
"Không mua đâu huynh gì ơi."
"Ặc... Hic... hic... Sao lại không mua a.... Kí chủ ngài có biết rằng hệ thống sống cũng không dễ dàng mà đúng không... hic... hic...."
"Thôi đi... Đừng có mà ở đó mèo khóc chuột nữa. La Thần ta xin nói thẳng, hệ thống ngươi buôn bán cắt cổ như vậy thì chỉ có quỷ mới dám mua thôi."
"Hả... Mắc á... Vậy... vậy để hệ thống khuyến mãi tặng kèm một bộ y phục nữa là được chứ gì... hic... hic...."
La Thần thấy vẻ mặt giả trang lưu manh khóc lóc van xin không chịu buông tha kia của hệ thống thì hắn liền có chút hơi bực mình liền quát.
"Một trăm ngàn lượng.! La Thần ta đâu có bị điên mà đi bỏ ra để mua một thanh kiếm chứ... Hừ..."
Bỗng ngay lúc này La Thần trong lúc bực mình mà đã không hề biết được rằng, những lời hắn vừa nói nó đã vô tình buộc miệng nói ra rõ ràng cho mọi người bên ngoài nghe được hết luôn rồi.
"Cái gì... Một trăm ngàn..." Nguyệt Vệ mọi người hiện vẫn đang chăm chú kì lạ nhìn thiếu gia một hồi lâu thì bỗng nghe được cái giá mắc cắt cổ kia.
Tiểu Nguyệt vẻ rất chấn kinh nói. "Thiếu gia.! Ngài có bán thiếu không.?"
La Thần lúc này liền cũng đã biết mình lỡ lời rồi, thế là hắn liền lại hướng hệ thống nói tiếp.
"Hệ thống ngươi kìa... Có bán thiếu không kìa..."
"Không bán.!" Hệ thống liền rất dứt khoát đáp.
Tiếp La Thần liền biết cái gian thương hệ thống nó sẽ chạy chốn khi nghe đến bán thiếu rồi, vậy nên La Thần liền cũng chẳng cần quan tâm hệ thống nó nữa, tiếp nhìn Tiểu Nguyệt nói.
"Tiểu Nguyệt à.! Thiếu gia hiện cũng không có nhiều tiền đến vậy để mua đâu, vậy nên cô cũng đừng có chờ mong làm gì."
"Không được sao..." Tiểu Nguyệt nghe vậy liền mặt rất buồn bã gụt đầu xuống tiếp tục nhìn đất không biết là đang tìm kiếm cái gì.
Nói không chừng Tiểu Nguyệt cô ấy là hiện đang tìm con kiến nhỏ cũng không biết chừng.
Ặc... Tiểu Nguyệt cô đừng có tỏ ra đáng thương như vậy có được hay không hả.
La Thần trong lòng khó có thể kìm chế khi thấy được vẻ rất tội nghiệp và chút đáng thương kia của Tiểu Nguyệt.
Nhưng rồi hắn lại liền lập tức vội quay mặt đi không dám nhìn thẳng Tiểu Nguyệt nữa, bởi La Thần hắn bây giờ thật đã rất nghèo rồi a.
Nguyệt Vệ mọi người lúc này cũng không biết phải làm sao, nên liền cũng chỉ biết ở bên cạnh an ủi tiểu muội muội của mình.
Thủy Nguyệt thấy vẻ rất đáng thương của Tiểu Nguyệt thì liền có chút không kìm được xúc động hướng La Thần nói.
"Thiếu gia người thật nhẫn tâm a..."
"Ặc... Nhưng ta thật là không có tiền a..." La Thần mặt vẫn chơ chẽn đáp.
Trong lúc đôi bên hiện đang rất khó xử không biết phải nên giải quyết vấn đề nan giải này như thế nào, thì ngay lúc này bỗng có một tiếng nói vang lên.
"Thiếu gia.! Tiền đó cứ để ta trả."
"Hả..." La Thần liền rất bất ngờ quay sang nhìn hướng người mới vừa lên tiếng.
Nguyệt Vệ mọi người cũng rất kinh ngạc không kém, lập tức cũng hướng mắt nhìn qua người mới lên tiếng.
Khi vừa nhìn rõ người đó là ai thì Nguyệt Vệ mọi người liền ngay lập tức hướng người đó đồng lên tiếng nói.
"Lão phu nhân.!"
Đích thì là Hồng Cô bà bà chính là người vừa mới lên tiếng, tiếp lúc này Hồng Cô lại nhìn qua thiếu gia nói.
"Thiếu gia.! Một trăm ngàn lượng đó Hồng Cô sẽ trả."
Cửu muội Hồng Oa đi bên cạnh nghe vậy thì liền hơi cau mày quay sang nhỏ lên tiếng gọi.
"Đại tỷ...."
"Muội không cần nói, tỷ hiểu muội muốn nói gì rồi."
"Nhưng tỷ thật muốn một lần được trông thấy món vũ khí tương truyền của gia tộc chúng ta nó là có hình dạng như thế nào."
"Nhưng không phải thiếu gia đã nói là nó cũng không khác với cái chúng ta đang sử dụng sao.!"
"Cửu muội.! Xin muội hãy thuận ý tỷ một lần này thôi có được không.?"
Cửu muội Hồng Oa nghe vậy thì liền cũng không biết phải trả lời như thế nào, thế là liền cũng chỉ biết khẽ thở dài gật đầu.
Thấy muội muội đã thuận ý rồi thì Hồng Cô bà bà lại tiếp nhanh hướng thiếu gia La Thần lên tiếng.
"Thiếu gia.! Thanh Bán Nguyệt Kiếm giá trăm ngàn đó Hồng Gia sẽ lấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.