Chương trước
Chương sau
Kinh Sư tây thành : La Thần
Ở một căn phòng nọ thuộc trang viện của La Thần lúc này có hình bóng của một nữ nhân trung niên đang vẻ mặt nhợt nhạt yếu ớt đang nằm trên một cái giường nhỏ. Trong phòng còn có hai hài tử luôn bên cạnh túc trực chăm sóc.
Nữ nhân trung niên này không ai khác mà đó chính là Hoa Thẩm. Hoa Thẩm hiện trên mặt bỗng như già thêm mười tuổi, dáng vẻ hao gầy nhìn giống như là một ngọn đèn trước gió xấp phải rời xa trần thế vậy.
"Két... ".
Bỗng ngay lúc này cửa phòng liền được bật mở, từ bên ngoài bước vào không ai khác chính là La Thần đang dẫn đầu. Theo sau còn có Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, còn về hai phu thê Diệp thúc thì rất tinh ý liền ở ngoài không có đi theo vào.
Ngoài ra còn thấy có Đinh Lực cánh tay đang băng bó nhìn không ra hình dạng, bên cạnh thì lại thấy Xích Châu, Hồng Ca hai người trên tay đều đang bế gọn thân hình nhỏ nhắn của Mộng Tuyết, Mị Tuyết.
Mộng Tuyết, Mị Tuyết lúc này mắt vẫn nhấm nghiền giống như là hiện đang ngủ rất sâu không có vẻ gì là có thể tỉnh dậy được cả.
Hoa Thẩm yếu nhược đang nằm trên giường nghe động tĩnh liền lập tức quay sang nhìn, gần đó Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đã nhận ra có người đến nên cũng liền nhanh quay đầu lại nhìn.
"Thiếu Gia... ".
Ngay lập tức Hoa Thẩm cùng với hai nhi tử của thẩm ấy liền rất kích động hướng La Thần hô gọi. Tiếp lại thấy Hoa Thẩm mắt liền có chút đỏ, khóe mắt cũng liền theo đó mà lệ hoen bờ mi.
La Thần thấy vẻ Hoa Thẩm hình dáng đã lụi tàn khó có thể nhận ra tuổi tác thì liền cũng trong lòng có chút xúc động vô cùng. Tiếp La Thần liền khịt mũi hòng muốn kiềm chế xúc động lên tiếng nói.
"Đại Bảo, Nhị Bảo !. Hai ngươi trước hãy ra ngoài đi. Thiếu gia muốn nói chuyện riêng với mẫu thân hai ngươi một chút."
"Vâng !. Thiếu gia." Đại Bảo, Nhị Bảo tuy vẫn còn rất kích động nhưng cũng nhanh đáp lời, xong liền lập tức đi ra ngoài.
Tiếp La Thần lại hướng Xích Châu, Hồng Ca nói. "Xích Châu !. Hồng Ca !. Hai ngươi cũng hãy đặt Mộng Tuyết, Mị Tuyết xuống sàn ở giữa phòng rồi cũng rời đi ra ngoài đi."
"Vâng !. Thiếu gia." Lập tức Xích Châu, Hồng Ca rất nhanh nhẹn đi đến giữa phòng chỗ rất trống trải nhẹ nhàng hạ xuống Mộng Tuyết, Mị Tuyết. Xong rồi cũng rất nhanh lập tức rời ra ngoài.
La Thần thấy đã xong thì lại nhìn Đinh Lực nói. "Đinh Lực !. Ngươi cũng lại đó đứng đợi đi. À !. Nhớ là phải lấy vải bịt mắt lại đó."
"Vâng !." Đinh Lực liền đáp, xong liền nhanh đi đến chỗ giữa phòng cùng với Mộng Tuyết, Mị Tuyết chỗ đang nằm. Xong Đinh Lực không nói hai lời liền xuất ra miếng vải trắng một tay rất thành thạo quấn nhanh liền mấy vòng che lại tầm nhìn đứng thẳng hiên ngang tại chỗ.
La Thần lúc này lại tiếp nhanh quay đầu lại nhìn sang Tiểu Bạch, Tiểu Hắc lập tức lên tiếng nói. "Tiểu Bạch !. Tiểu Hắc !. Hai ngươi cũng hãy đi ra bên ngoài đóng cửa lại canh gác cho đại ca ca đi. Nhớ... Không có sự cho phép của đại ca ca thì không được cho bất cứ ai đi vào đây cả."
"Ươm... Ươm... ". Tiểu Bạch tuy không biết sao La Thần lại phân phó như vậy, nhưng nó cũng không hỏi nhiều để làm gì cả. Thế là liền lập tức kéo theo Tiểu Hắc cùng ra bên ngoài đóng cửa phòng lại nghiêm túc cảnh giới.
Lúc này Hoa Thẩm cơ thể yếu ớt đã cố gắng ngồi dậy xong liền hướng La Thần kì lạ lên tiếng hỏi. "Thiếu gia !. Đây... đây là có chuyện gì vậy a."
La Thần nghe hỏi nhưng không trả lời liền mà tiếp hắn lại nhanh tiến lên lập tức cùng ngồi xuống giường bên cạnh với Hoa Thẩm. Lúc này La Thần hắn mới có thể nhìn rõ ràng được những nếp nhăn chân chim ở trên mí mắt của Hoa Thẩm.
Hoa Thẩm bỗng thấy thiếu gia rất kì lạ cứ nhìn chằm chằm vào mình thì liền có chút ngại ngùng hơi cuối đầu không dám nhìn thẳng vào La Thần. La Thần thì ngược lại cứ hết nhìn những nếp nhăn trên mặt Hoa Thẩm, rồi lại nhìn thêm vẻ tóc đã có chút điểm bạt không đúng với số tuổi của Hoa Thẩm.
"Hàizz...". Khoảng một lúc lâu sau La Thần hắn bỗng liền thở dài xong liền lên tiếng hướng Hoa Thẩm nói.
" Hoa Thẩm !. Thẩm thật nguyện suốt đời sẽ cùng theo La Thần ta sao ?."
Hoa Thẩm bỗng tự nhiên nghe La Thần nói thế thì liền lòng có chút chấn động lo lắng nơm nớp nhanh nói. "Thiếu Gia !. Sao ngài lại hỏi vậy a. Hoa Thẩm thật một lòng tận trung với thiếu gia quyết không thay lòng. Nếu... nếu... Hoa Thẩm sau này có thay đổi thì nguyện sẽ bị trời... ".
"Dừng !." La Thần bỗng lên tiếng cắt ngang bảo dừng lại, xong nói. "Thẩm không cần phải thề độc để làm gì đâu. Bởi chỉ một câu nói này của thẩm thôi thì La Thần ta cũng sẽ tin tưởng thẩm rồi."
"Đa tạ thiếu gia đã tin tưởng Hoa Thẩm." Hoa Thẩm liền lập tức muốn đứng lên hướng La Thần hành lễ.
Thấy vậy La Thần liền vội ngăn nói. "Này... này... Thẩm đã quên rằng nhà của chúng ta nó không có tồn tại những cái lễ giáo phiền phức này sao."
"A... à... ". Nghe vậy Hoa Thẩm liền có chút khó xử không biết nên nói gì nữa.
La Thần hắn lúc này bỗng miệng mĩm cười như tỏa nắng tiếp hướng Hoa Thẩm lên tiếng nói. "Hoa Thẩm !. Bây giờ La Thần ta sẽ đích thân trị bệnh cho thẩm. Nhưng trước tiên để làm được điều đó thì thẩm phải bịt mắt mình lại không được lén nhìn thủ pháp trị bệnh của ta."
"Không cần thiếu gia phải phiền như vậy, Hoa Thẩm chỉ là bị một chút bệnh nhẹ mà thôi chỉ cần nghĩ ngơi vài hôm là tốt rồi." Hoa Thẩm thật thà không muốn làm phiền La Thần đáp.
"Không đâu !. Cơ thể của thẩm nó không đơn giản chỉ là bệnh nhẹ như thẩm nghĩ không đâu." La Thần liền lập tức lên tiếng ngăn đi cái suy nghĩ kia của Hoa Thẩm, xong liền lại nói tiếp. "Bởi thân thể của thẩm nó đã trải qua nhiều gió sương nên hiện nó đã không còn dùng được nữa rồi."
"Thiếu gia ngài là nói. Thật !." Hoa Thẩm nghe vậy liền có chút rất thất kinh, xong liền nói tiếp. "Nhưng... nhưng nếu đã nặng như vậy rồi thì... thì... chắc muốn chữa lành nó cũng rất... rất là tốn kém đi."
"Không sao !. Cũng không có tốn kém gì đâu." La Thần nhẹ đáp, xong nói tiếp. "Vậy nên thẩm cũng đừng có suy nghĩ nhiều làm gì. Vả lại đã là người của La Thần ta thì ta phải có trách nhiệm đối với tất cả mọi người."
"Nhưng... nhưng... ". Hoa thẩm tuy rằng biết bệnh mình qua lời của La Thần rằng đã không nhẹ, nhưng Hoa Thẩm vẫn rất e ngại sợ phiền phức cho La Thần nên liền có chút ngập ngừng không nói nên lời.
Thấy Hoa Thẩm vẫn dáng vẻ e ngại nhiều điều rất giống với những thôn phụ nghèo khó luôn tiếc rẻ từng đồng tiền của trượng phu mà không dám tiêu xài, thì La Thần liền có chút thương cảm nói.
"Đừng nhưng nhị gì nữa !. Thẩm hãy mau tìm gì đó để bịt mắt lại đi, và còn có cũng hãy đứng ra chỗ rộng rãi ở giữa phòng cùng với Đinh Lực, Mộng Tuyết, Mị Tuyết đi."
Hoa Thẩm tuy vẫn còn chưa mấy dứt khoát, nhưng lại thấy dáng vẻ cứng rắn của La Thần thì liền cũng không thể cải lại. Lập tức rất nhanh Hoa Thẩm cũng đã phụng phịu cầm trên tay một miếng vải trắng bước ra giữa phòng chờ đợi La Thần phân phó.
La Thần đã thấy Hoa Thẩm đã sẵn sàng thì liền lên tiếng nói. "Được rồi !. Giờ thẩm hãy bịt mắt mình lại đi."
Hoa thẩm cơ thể yếu nhược chỉ vừa đi vài bước nhưng lúc này đã có dấu hiệu thở gấp, lập tức nghe lời cầm lên vải trắng bịt mắt mình lại rồi đứng yên ở giữa phòng.
La Thần thấy Hoa Thẩm, Đinh Lực, Mộng Tuyết, Mị Tuyết mọi việc đã ổn thỏa thì liền lập tức hướng hệ thống dùng thần thức lên tiếng nói.
"Đã bất đầu được chưa ?."
"Đã được !." Hệ thống liền nhanh đáp.
La Thần nghe hệ thống xác nhận xong thì liền lại còn có chút lo lắng nên lại hướng hệ thống lên tiếng nói. "Hệ thống !. Hoa Thẩm cũng là người rất quan trọng đối với La Thần ta. Cho nên nếu mà xảy ra bắt trắc gì thì La Thần ta sẽ thật hận ngươi đấy."
Nghe vậy Hệ thống liền nói. "Kí chủ ngài cứ yên tâm đi a !. Mọi chuyện rồi sẽ suôn sẻ thôi."
"Được !. Nể tình hệ thống ngươi chưa lừa gạt La Thần ta lần nào nên lần này ta cũng liền lại tin tưởng ngươi thêm một lần nữa đi." La Thần liền hạ quyết tâm đáp.
Xong tiếp La Thần liền mặt đối mặt với Hoa Thẩm, bỗng La Thần liền đưa một ngón tay lên miệng cắn mạnh. Lập tức ngón tay La Thần liền chảy máu, tiếp La Thần liền vung mạnh ngón tay đang chảy máu của mình về phía Hoa Thẩm, khiến ngay tức thì từ ngón tay bỗng bắn ra một giọt huyết tinh bay thẳng về phía Hoa Thẩm. Lúc này La Thần miệng bỗng liền hô lớn.
"Đại Đồng Chi Hệ...!".
Ngay lập tức giọt huyết tinh của La Thần phía trước liền hóa thành một làng sương màu hồng nhạt, ngay tức thì liền bao lấy toàn bộ cơ thể của Hoa Thẩm. Tiếp La Thần liền lại hô lớn.
"Hoa Thẩm !. Đồng Chi Nhất Hệ... ".
"Ầm.... Ầm.... Ầm.... ". Ngay lúc này bỗng trên bầu trời của thành Kinh Sư liền lập tức sét đánh nổ lớn vang trời kinh động cả thành Kinh Sư.
La Thần lúc này tiếp bóp nhẹ ngón tay vừa bị cắn thương khiến nó lại thêm một lần tuôn máu ra ngoài, lập tức La Thần lại một lần nữa bún văng giọt huyết tinh về phía Đinh Lực. Cứ thế La Thần lần lược cũng lập lại với Mộng Tuyết, Mị Tuyết đang nằm yên dưới sàn nhà.
Bên ngoài phòng của Hoa Thẩm chẳng ai biết La Thần bên trong hiện đang là làm cái gì cả, chỉ biết là hiện ai cũng rất tò mò lắng nghe tiếng động ở bên trong. Muốn đón xem La Thần là đang làm gì. Bỗng lúc này mọi người lại thêm một lần nữa nghe La Thần hét lớn.
" Đồng Chi Nhất Hệ... Đinh Lực !."
"Ầm... Ầm... Ầm... ". Tiếng sét như xé nát hư không lại một lần nữa nổ vang bầu trời thành Kinh Sư.
"Đồng Chi Nhất Hệ... Mộng Tuyết !".
"Ầm... Ầm... Ầm... ". Tiếng sét lúc này đã cũng đã kinh động cả một vùng trời rộng lớn kinh người.
"Đồng Chi Nhất Hệ... Mị Tuyết !".
"Ầm... Ầm... Ầm... ". Lại một lần tiếng sét đánh nổ chấn động khắp trời. Khiến ngay cả hoàng cung lúc này của đã có chút loạn thành bát nháo.
----------...----------
Thời gian quay lại : Không lâu trước.
La Thần lúc này hiện đang rất bất ngờ không hiểu sao hệ thống lại nói bản thân hắn lại chính là người có thể giải quyết cái vấn đề cơ thể yếu bệnh của Hoa Thẩm. Cứ thế hệ thống liền lại cùng La Thần lời qua tiếng lại một chút thì hệ thống liền nói đến một cái chức năng mới đó chính là.
"Đại Đồng Chi Hệ !."
"Hả !. Cái đó hình như là cái mà lúc ở dưới bí động của yêu vương gì đó hệ thống ngươi đã mở chức năng mới đó có phải không ?." La Thần liền ngờ ngợ hỏi.
"Đúng vậy !." Hệ thống liền đáp, xong lại nói thêm. "Đại Đồng Chi Hệ !. Nó phải nói là giống như việc kí chủ dùng máu của mình kí xuống huyết ước với chúng yêu ma thú bình thường vậy. Nhưng để kí xuống huyết ước với con người thì từ xưa đến nay chưa có ai ngoài kí chủ ngài đâu."
Ngừng một chút hệ thống lại nói. "Nhưng việc kí xuống huyết ước với một con người nó cũng có chút khác với việc kí huyết ước cùng yêu thú, thứ nhất nó không hoàn toàn kết nối hay liên kết mạnh mẽ bằng với yêu thú được, thứ hai nó cũng hoàn toàn không có một chút sự áp chế nào giống như với yêu thú cả."
Ngừng lại lấy hơi hệ thống lại tiếp nói. " Nhưng bù lại người được kí xuống huyết ước lại nhận được lợi rất lớn. Thứ nhất cơ thể sẽ hoàn toàn được thiết lập lại và cấu thành hình dạng tốt nhất đối với người đó, rõ hơn đó chính là thời kì đỉnh phong mà họ có thể có. Thứ hai người đó cho dù chưa từng tu luyện qua, hay không hề có chút thiên bẩm về tu luyện thì cũng sẽ được thiết lập lại toàn bộ hệ thống kinh mạch đến trạng thái tốt nhất đối với họ."
"Ặc... Bá như vậy á... ". La Thần vừa nghe xong thì liền lập tức rất kinh ngạc không dám tin tưởng hoàn toàn.
----------...----------
- Hiện tại
Kinh Sư tây thành : Trang viện La Thần.
"Ầm... Ầm... Ầm... ". Bầu trời thành Kinh Sư sấm sét vang trời chấn động tứ phương. Lúc này hiện ở viện tử của La Thần nhóm mỹ yêu Nhất Đẳng Yêu Quân đều liền đã rất kinh động mà lập tức tập trung hết lại cùng một chỗ với nhau.
Lúc này Lãnh Điệp liền tỏ ra cau mày nhìn lên bầu trời thành Kinh Sư khó hiểu lên tiếng hỏi người bên cạnh.
"Du !. Ngươi có biết đó là gì không ?."
Du Điệp nghe hỏi nhưng vẫn không biết phải trả lời như thế nào nói. "Lãnh này !. Ngươi cũng không thể cái gì cũng đi hỏi Du ta hết vậy nha."
Mỹ yêu Mộc Lan yêu kiều hiện cũng rất kinh nghi lập tức hướng người trước mặt liền lên tiếng nói. "Tiểu Hồng Ngư cô hay là hãy cũng thử dùng thần thức hỏi ngài Tiểu Bạch một chút đi."
Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư yêu mị nghe vậy liền hướng mọi người lên tiếng đáp. "Ta đã hỏi rồi !."
Mỹ yêu Ấu Lam nhút nhát nghe vậy cũng liền lên tiếng nói. "Vậy... Vậy... Ngài Tiểu Bạch ngài ấy nói như... như thế nào vậy ?."
Nghe vậy tất cả liền ngay lập tức hướng về Tiểu Hồng Ngư chờ cô trả lời. Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư thấy vẻ tò mò của mọi người thì liền cũng không dây dưa nữa lập tức lên tiếng đáp.
"Ngài ấy nói là do... do... Chủ Nhân làm đấy !."
"Cái Gì... ". Tất cả nghe thế liền lập tức không tin nổi há hốc mồm trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn nhìn mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư. Như muốn xác nhận lại là Tiểu Hồng Ngư đã nói nhầm đi.
Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư thấy vậy liền lập tức thêm một lần xác nhận lại cho mọi người lên tiếng nói.
"Không lầm đâu !. Chính ngài Tiểu Bạch nói là do chủ nhân La Thần làm đấy."
"Không thể nào nha... ". Bỗng nhiều chúng mỹ yêu còn lại liền tiếp rất khó tin bật thốt.
Trong đó mỹ yêu Thạch Hồng Thủy cơ thể đang yếu nhược vì nội thương cũng liền lầm bầm nhỏ nói. "Sao lại có thể a !."
Mỹ yêu Ngân Tâm Thảo cũng nhỏ nói. "Rõ ràng cái tên chủ nhân đó khí tức không có mạnh mẽ như vậy đi a..."
Mỹ yêu Liễu Đồng hiện cũng cau mày rất không tin tưởng nhỏ nói. "Hừ...! Lừa ai vậy chứ rõ ràng nếu bảo cái người Tiểu Bạch làm ra thì còn nghe dễ tin tưởng hơn đó."
Mỹ yêu Thanh Trúc, Lam Trúc, Đằng Trúc, Tinh Đình, Liễu Nhu cũng liền hiện rất kinh ngạc đồng nói.
"Chủ nhân ngài ấy trông vậy mà rất mạnh a... ".
"Hứ... ". Bỗng gần đó mỹ yêu Thổ Thanh Liên nghe được liền không cho là đúng hừ lạnh một tiếng, xong nhỏ nói. "Chỉ là gạt người mà thôi !".
Mỹ yêu Ô Trúc, Tử Lan lúc này cũng rất không tin tưởng bàn tay đảo đảo các ngón tay vẻ rất bình tĩnh không muốn lên tiếng nói gì.
Còn có mỹ yêu Tử Anh, Tước Yên, Bàng Kim Thuyên, Khiết Ly lúc này thì liền lại đâm chiu không biết là đang suy nghĩ sâu xa gì đó.
Còn có lúc này trên không trung xung quanh khuôn viên viện tử cũng có một luồng gió nó cứ đảo vòng quanh viện tử nhiều vòng, giống như là nó cũng có ý kiến là rằng nó cũng rất là khó tin về việc La Thần có thể làm ra được như vậy.
----------...----------
Thành Kinh Sư
"Ầm... Ầm... Ầm... ". Sét đánh ngang trời xé nát hư không.
Dân chúng trong thành Kinh Sư lúc này mọi người tất cả ai nấy cũng liền lại một lần nữa chấn động thất kinh toàn bộ liền cùng một hướng nhìn lên bầu trời Kinh Sư.
"Á !. Lại là có chuyện gì nữa a." Một dân chúng không kiềm được xúc động liền lên tiếng hô lớn.
Bên cạnh một dân chúng khác bỗng liền quay sang nhìn tên vừa hét lên tiếng nói. "Thét lớn để làm gì a !. Đây là bên trong thành Kinh Sư đó, ngươi nghĩ rằng hoàng thượng sẽ để chuyện nguy hiểm sẽ xảy ra ở trong thành này sao a."
"Cũng đúng !. Cũng đúng a !". Tên dân chúng vừa thét lớn nghe vậy liền lại lấy lại bình tĩnh tiếp tục nhìn trời quan sát dị tượng.
Một dân chúng khác gần đó cũng lên tiếng nói. "Đúng đấy !. Cho dù có chuyện gì đi nữa thì thành Kinh Sư cũng sẽ không có gì đáng lo đâu."
----------...----------
Kinh Sư : Hoàng cung.
Phía trước ngự thư phòng lúc này có hình ảnh của một đấng quân chủ hiện đang cùng với hai tên thái giám cận thân cùng với rất nhiều cấm quân hiện đang rất căng thẳng quay quanh đề phòng bảo vệ an nguy cho hoàng thượng.
Lão hoàng đế thì hiện đang chấp hai tay ra sau lưng hướng mắt nhìn dị tượng trên bầu trời Kinh Sư. Bỗng sau bốn hồi sấm sét nổ lớn vang trời thì hoàng đế lại thấy bầu trời liền đã trở lại vẻ rất bình thường, giống như là chưa hề từng có chuyện gì đã xảy ra.
Thấy vậy lão hoàng đế liền lập tức cau mày hướng tên thái giám bên cạnh lập tức lên tiếng nói.
"Thái tổng quản !. Ngươi hãy mau lập tức đi hỏi Thập Bát Thiên Sát xem đã có chuyện gì vừa xảy ra vậy ?."
"Vâng !. Lão nô sẽ đi ngay." Thái tổng quan bên cạnh liền đáp xong vội vàng nhanh chạy đi ngay.
----------...----------
Kinh Sư : Khu kinh thương.
Trung tâm khu kinh thương tửu lâu Đông Ngưu lúc này ở một gian phòng lớn trên tầng hai hiện có bốn vị công tử chỉ vừa mới đến nơi này, còn chưa có kịp ngồi xuống thì đã liền cùng nhau hướng mắt lên trời xem dị tượng.
"Trời không kéo mây đen, cũng không giống là chuẩn bị có mưa à nha." Công tử Tiêm Huỳnh liền thấy rất là lạ nói.
Công tử Thanh Tu nghe vậy liền quay sang đáp. "Mưa cái đầu nhà ngươi a. Đây rõ ràng là dị tượng chứ mưa bão gì đâu a."
"Á !. Sao Thanh Tu ngươi lại mắng ta." Tiêm Huỳnh liền lập tức tức giận hướng Thanh Tu muốn đôi co.
Lúc này công tử Tiêu Cách gần đó liền vẻ không quan tâm hai tên dở hơi, lập tức quay sang người đang đứng cạnh mình lên tiếng hỏi.
"Hào Tư !. Ngươi có biết được là gì không ?".
Công tử Hào Tư nghe vậy liền chỉ lắc đầu nói. "Ta thật cũng không biết đó là gì nữa."
"Ừ !." Tiêu Cách đáp vẻ đã biết xong liền hướng mắt nhìn trời nói. "Dị tượng này quả đúng rất là khó hiểu."
----------...-----------
Khu kinh thương gần đó có một chiếc xe ngựa có bốn người một nam ba nữ hiện cũng rất kinh ngạc ngừng lại bên đường cùng nhìn lên bầu trời thành Kinh Sư.
Lúc này bỗng Hải Thanh Kiều lên tiếng hướng Hoàng Vi hỏi. "Hoàng Vi tỷ !. Tỷ có biết đó là gì không a."
Cô nương Hoàng Vi nghe vậy liền nói. "Tỷ cũng không biết !."
Cô nương Tú Nghi bên cạnh nghe vậy liền lên tiếng nói. "Quan tâm làm gì chứ !. Ta xem thì liền biết dị tượng này nó không có mang theo sát khí ý muốn công kích đâu. Cho nên chúng ta đã không biết thì cũng không nên nhiều chuyện đi tìm hiểu để làm gì đâu."
Cô nương Hải Thanh Kiều nghe vậy liền rất khinh thường vẻ không tỏ ra quan tâm gì đến thế nhân của Tú Nghi đáp.
"Tú Nghi cô đúng thật là vô vị mà !."
Thấy hai người họ lại chuẩn bị đôi co nữa rồi thì Hoàng Vi liền nhanh trí lập tức lên tiếng tranh nói. "Thôi !. Hải Thanh muội không phải nói là muốn đến hồ Lộng Nguyệt chơi sao. Vậy giờ chúng ta cũng hãy nhanh lên đường đi thôi."
"Á !. Được.. Được.. Được... ". Hải Thanh Kiều nghe vậy liền lập tức vứt mọi chuyện sang một bên rồi vội gật gật đầu đồng ý với Hoàng Vi.
"Xứ... ". Tú Nghi thì mặt có chút coi thường nói. "Cũng chỉ là một cái hồ nước thôi, có gì mà đáng xem đâu chứ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.