Cao Mục dẫn Nhiễm Thanh Vân đi bộ mất hơn 20 phút, dưới cái tiết trời tháng 8, mồ hôi đã bao phủ toàn bộ cơ thể của hai người.
Là một căn chung cư nhỏ, có lẽ tuổi đời xây dựng đã lâu đời nên rêu đã phủ kín tường bên ngoài, hành lang bẩn thỉu. Nhiễm Thanh Vân đi phía sau Cao Mục, sắc mặt càng ngày càng tối.
" Căn chung cư này là bọn tôi thuê lại của người khác! Phó Kim Phong hiện tại đang bị bệnh, không thể tới gặp anh nên cậu ấy mới nhờ tôi tới đưa anh về đây." Cao Mục cao giọng giải thích.
Nhiễm Thanh Vân không muốn nghe mấy lời bào chữa vô nghĩa của Cao Mục, yên lặng đi phía sau hắn ta.
Nơi này là do người đứng đầu tổ chức thu mua sau đó để cho đám người như Cao Mục và Phó Kim Phong ở, bởi vì tính chất công việc, toàn bộ thông tin của những người bên dưới đều được giữ kín, bởi vậy mà Nhiễm Thanh Vân không thể tìm kiếm được thông tin gì về Phó Kim Phong suốt 10 năm.
Rõ ràng, với đống ngọc trai mà Nhiễm Thanh Vân đưa cho Phó Kim Phong, nếu cậu bán đi lấy tiền, có thể sống một đời dư giả, chứ đừng nói là 10 năm, đống ngọc trai trong hộp vốn là nước mắt của Phó Kim Phong ở thế giới trước hóa thành, là do Nhiễm Thanh Vân muốn giữ lại làm kỉ niệm, không ngờ thế giới này lại cần đến.
Nhiễm Thanh Vân biết lò sưởi không muốn dùng đồ của người khác, vì vậy Nhiễm Thanh Vân mới đưa cho cậu ngọc trai của cậu, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1603145/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.