Phó Kim Phong nhận lấy đôi đũa, cứng nhắc chọc đũa vào bát mì.
" Anh, anh có ăn cùng không?" Phó Kim Phong cẩn trọng nhìn Nhiễm Thanh Vân.
" Không." Nhiễm Thanh Vân lắc đầu:" Em ăn đi."
Phó Kim Phong không dám làm loạn, ấn tượng đầu tiên của Nhiễm Thanh Vân quá đáng sợ, tạo cho cậu bóng ma tâm lý không nhỏ. Nhận được lời từ chối của Nhiễm Thanh Vân, Phó Kim Phong thành thực gắp một miếng mì.
Mệt nhọc cả ngày hôm qua, buổi tối còn chưa được ăn gì, miếng mì cao cấp chui vào miệng Phó Kim Phong khiến cậu không ngăn được mà tràn đầy thỏa mãn.
Cậu chỉ mất 10 phút đã có thể xử lý xong bát mì của Nhiễm Thanh Vân. Vô thức ăn sạch cả bát mì, Phó Kim Phong ngại ngùng lén lén nhìn Nhiễm Thanh Vân.
" Cái đó, anh..."
" Phó Kim Phong, mày dậy chưa?"
Không đợi Phó Kim Phong nói hết câu, bên ngoài đã vọng vào tiếng gọi, không một tiếng gõ cửa, người bên ngoài trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Phó Kim Phong hoảng hồn lật người nhìn về sau, nhiệt độ thanh lạnh chỉ thuộc về Nhiễm Thanh Vân chớp mắt tan biến, bóng người Nhiễm Thanh Vân mờ mịt biến mất.
" Phó Kim Phong, 6:30 rồi, mày không đi học à?" Vân Mộc tùy tiện khoác trên người bộ áo đồng phục, sắc mặt không được tốt nhìn chằm chằm Phó Kim Phong đang ngồi trên giường. Nó nhìn bộ dạng ngây ngốc của Phó Kim Phong, tầm mắt bị bát mì cao cấp chỉ còn nước dùng trên tay Phó Kim Phong thu hút.
Vân Mộc không đợi Phó Kim Phong trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1603140/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.