Giờ nghỉ trưa chỉ kéo dài hơn nửa tiếng, ngay khi nghỉ trưa kết thúc, Nhiễm Thanh Vân ngay lập tức lại bị đám nhân viên cấp cao của công ty vây lấy, không có một chút rảnh rỗi để thở.
" Tổng tài, dự án này cần người thông qua."
" Tổng tài, kí quyết định nhân sự cấp cao."
" Tổng tài, tiền lương tháng này đã thanh toán xong toàn bộ."
" Tổng tài, đây là..."
Buổi tối, Nhiễm Thanh Vân cuối cùng cũng có thể ôm theo một thân mệt mỏi trở về biệt thự. Chịu một đống phiền phức ở công ty, về nhà còn phải di chuyển một đoạn dài mới có thể leo lên giường. Nhân sinh của thế giới này quá khó.
Nằm lên giường với suy nghĩ duy nhất trong đầu, đây sẽ là lần cuối cùng y trở về căn nhà to lớn phiền phức này, ngày mai, trực tiếp tìm một căn nhà nhỏ gần công ty đi.
Ừm! Cứ quyết định như vậy.
Nhiễm Thanh Vân lười biếng thay quần áo, cho nên khi ngả người lên giường rồi, quần áo mặc trên người vẫn là bộ đồ âu phục bó sát. Nhiễm Thanh Vân nằm một lúc cũng không tìm được cảm giác thoải mái, âm trầm thở hắt một hơi.
Đột nhiên ga giường hơi lún xuống, trong chớp mắt, xúc cảm dưới tay của Nhiễm Thanh Vân đã thay đổi, không còn là một đệm giường cao cấp êm ái nữa.
Nhiễm Thanh Vân chưa mở mắt, mùi hương ẩm mốc đã thay thế hương trầm hương thoang thoảng trong phòng ngủ lớn. Nhiễm Thanh Vân mở mắt, cảnh tượng xuất hiện trong tầm nhìn xa lạ đến kì quái.
Đó là một căn phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1603137/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.