Nhiễm Thanh Vân còn đang điên cuồng chửi hệ thống trong lòng, hàn khí trong người vốn đã đã biến mất từ lâu, hiện tại lại bất ngờ ồ ạt xuất hiện, từ vị trí đan điền, dần dần lan rộng ra toàn thân.
Nếu là Nhiễm Thanh Vân của trước đây, chút khí lạnh này đối với y vốn không đáng kể, có điều, một Nhiễm Thanh Vân nếm trải ấm áp trong khoảng thời gian dài, đột nhiên lại bị khí lạnh lan tràn, Nhiễm Thanh Vân có chút quá mức chịu đựng.
Nhiễm Thanh Vân mím chặt môi, ngay lập tức rút Bất Vong chém đi xích sắt, tự dựa vào phán đoán của mình, chạy về phía nơi lò sưởi có thể xuất hiện.
Nhiễm Thanh Vân chạy gấp đến nỗi giày còn không cả thèm đi, lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền lên đại não sau mỗi bước đi khiến Nhiễm Thanh Vân hơi quá sức, y cố gắng cắn chặt môi, dùng đau đớn để ép bản thân tỉnh táo, chạy thêm một đoạn, tứ chi lại bởi vì hàn khí cứng đờ khiến cử động cũng vô cùng khó khăn.
Vừa phải dùng tốc độ nhanh nhất đi tìm lò sưởi, vừa phải tránh né tai mắt của lò sưởi, nếu không sẽ bị bắt trở về.
Nhiễm Thanh Vân lảo đảo tay chân, bụp một tiếng ngã sấp xuống mặt đất. Tiếng động thành công thu hút người của Phó Kim Phong bố trí tới kiểm tra.
Nhiễm Thanh Vân không còn cách nào, chỉ có thể tự mình chui vào góc nhỏ trong ngự hoa viên, vốn định đợi đám người kia tản ra sẽ tiếp tục đi tìm lò sưởi... chính là không ngờ đại não không chịu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1603100/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.