Chương trước
Chương sau
Nhiễm Thanh Vân còn đang điên cuồng chửi hệ thống trong lòng, hàn khí trong người vốn đã đã biến mất từ lâu, hiện tại lại bất ngờ ồ ạt xuất hiện, từ vị trí đan điền, dần dần lan rộng ra toàn thân.
Nếu là Nhiễm Thanh Vân của trước đây, chút khí lạnh này đối với y vốn không đáng kể, có điều, một Nhiễm Thanh Vân nếm trải ấm áp trong khoảng thời gian dài, đột nhiên lại bị khí lạnh lan tràn, Nhiễm Thanh Vân có chút quá mức chịu đựng.
Nhiễm Thanh Vân mím chặt môi, ngay lập tức rút Bất Vong chém đi xích sắt, tự dựa vào phán đoán của mình, chạy về phía nơi lò sưởi có thể xuất hiện.
Nhiễm Thanh Vân chạy gấp đến nỗi giày còn không cả thèm đi, lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền lên đại não sau mỗi bước đi khiến Nhiễm Thanh Vân hơi quá sức, y cố gắng cắn chặt môi, dùng đau đớn để ép bản thân tỉnh táo, chạy thêm một đoạn, tứ chi lại bởi vì hàn khí cứng đờ khiến cử động cũng vô cùng khó khăn.
Vừa phải dùng tốc độ nhanh nhất đi tìm lò sưởi, vừa phải tránh né tai mắt của lò sưởi, nếu không sẽ bị bắt trở về.
Nhiễm Thanh Vân lảo đảo tay chân, bụp một tiếng ngã sấp xuống mặt đất. Tiếng động thành công thu hút người của Phó Kim Phong bố trí tới kiểm tra.
Nhiễm Thanh Vân không còn cách nào, chỉ có thể tự mình chui vào góc nhỏ trong ngự hoa viên, vốn định đợi đám người kia tản ra sẽ tiếp tục đi tìm lò sưởi... chính là không ngờ đại não không chịu được khí lạnh, cưỡng chế dừng hoạt động. Nhiễm Thanh Vân tựa như con rối nhỏ, nằm thành một cục trong góc ngự hoa viên.
Giờ cơm tối, cung nữ đưa cơm phát hiện dây xích bị chặt đứt, thiên tử không cánh mà bay, điên cuồng báo lên trên. Phó Kim Phong đang tối tăm mặt mũi trong đống việc, nghe được tin báo, tâm trạng liền hạ xuống không phanh.
" Kêu các ngươi canh phòng cẩn thận, các ngươi làm cái quái gì thế?" Phó Kim Phong thời điểm nhân được tin báo, cực kì tức giận, ném tấu chương cầm trên tay xuống bàn.
Tiểu cận vệ phụ trách báo tin, sợ đến toàn thân run rẩy kịch liệt.
" Mau cho người đi tìm, y chắc chắn không chạy xa đâu."
" Nô tài đã rõ."
" Còn nữa... gia tăng tìm kiếm ở những nơi ta hay xuất hiện." Y có linh cảm, người này vốn không phải muốn trốn khỏi đây mà chính là muốn đi tìm mình... nhưng vì sao y lại có linh cảm như thế thì chính y cũng không rõ.
Nhiễm Thanh Vân thật sự có ý định đi tìm người nhưng sắp đông thành tảng băng trong ngự hoa viên:"..."
Lần phát bệnh này còn kinh khủng hơn trước khi điều trị, trước đây Nhiễm Thanh Vân vốn chỉ cần chịu khí lạnh trong cơ thể, mọi nhiệt độ bên ngoài đều không cảm nhận được... bây giờ thì hay rồi! Không những cơ thể lạnh, khí lạnh bên ngoài xâm nhập vào không khác gì những lưỡi dao làm bằng băng... điên cuồng tra tấn đại não.
Nhiễm Thanh Vân luôn tự tin với khả năng chịu đựng của mình cũng bị lạnh đến mơ mơ hồ hồ, khó khăn lắm mới ngăn được tiếng rên rỉ chầm thấp bật ra khỏi miệng.
" Đã kêu ngươi giết hắn ta, ngươi còn do dự, bây giờ thì hay rồi... người cũng chạy mất rồi."
" Y chạy mất, đối với chúng ta cực kì bất lợi, cần phải mau chóng bắt lại."
"...."
" Mấy người nói đủ chưa?" Phó Kim Phong bị làm phiền, cực kì đau đầu, hung ác trừng về phía đám người bên dưới.
Ai chẳng biết cần bắt lại, nhưng bây giờ đến người cũng tìm không thấy, nói muốn bắt là bắt thế nào?
Đám người bên dưới cảm nhận được thái độ của Phó Kim Phong, rất thức thời ngậm miệng.
Bọn họ phía dưới có quân đội, thế nhưng bọn họ lại bị tên khốn này hạ độc, nếu mỗi tháng không được cho uống thuốc giải, sẽ sống không bằng chết... bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn để tên này lợi dụng. Sống đến bằng này tuổi, đây cũng là uất ức lớn nhất cả đời của bọn họ.
" Có thời gian ở đây càu nhàu, vậy thì không bằng cho người đi tìm y đi." Phó Kim Phong ngồi trên ghế dài, toàn thân đều lộ ra khí chất kinh người.
Đám lão già bên dưới nửa từ cũng không dám ho he, cúi thấp đầu, lục đục đi ra ngoài.
Tẩm điện rộng lớn, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình Phó Kim Phong. Phó Kim Phong xoay người, ánh mắt lãnh đạm nhìn bầu trời đầy sao, tâm tình phức tạp đến chính y cũng không thể hiểu rõ.
Nhiễm Thanh Vân, y rốt cuộc là chạy đi đâu?
Mùa thu, tiết trời se lạnh, Phó Kim Phong không ngủ được, bỗng cảm thấy ngột ngạt, thần kinh không ổn định, nảy sinh mong muốn muốn ra ngự hoa viên hóng mát. Nghĩ là làm, Phó Kim Phong thật sự với lấy áo khoác, rời khỏi tẩm điện, đi về hướng ngự hoa viên, y vừa tới gần ngự hoa viên, xúc giác nhạy liền nhận ra nhiệt độ nơi này không thích hợp.
Phó Kim Phong quấn chặt mảnh áo khoác trên người, cẩn thận tiến tới bên cạnh hòn nom bộ.
*Xoạt*
Phó Kim Phong bất ngờ không kịp trở tay, cánh tay vừa định rải ra độc tố đã bị người nắm chặt, cố định ở sau đầu, toàn thân người kia lạnh như khối băng, áp sát khiến cơ thể mềm yếu không nhịn được ho khan vài tiếng.
Nhiễm Thanh Vân mơ hồ ôm lấy lò sưởi, mặc dù đại não trì độn, cơ thể vẫn theo phản xạ, giúp Phó Kim Phong chính lại tư thế.
" Đại Đại ngoan, để ta ôm một lát."
Khó khăn lắm mới ngăn cản giọng nói run rẩy, rõ ràng trầm khàn rót một câu vào tai Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong:"..."
Nói không lo lắng cho người này chắc chắn là nói dối, nhưng nếu để bị khối lạnh băng đè ở đây cả một đêm, y chắc chắn ngay ngày mai sẽ có thể tự mình chuẩn bị hậu sự luôn. Nhưng người này đè y quá chặt, Phó Kim Phong nhất thời không đẩy ra được.
Phó Kim Phong cố sức nhét một viên thuốc vào người, là dược liệu có thể làm ấm cơ thể trong một khoảng thời gian ngắn, rất thích hợp sử dụng trong tình huống này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.