Phó Kim Phong ngồi ngốc ở bên cạnh, nghe đám người Liễu Bạch bát quát về Nhiễm Thanh Vân, đáy lòng không khỏi trống trải. Ký ức của y về đêm hôm đó thật sự rất mơ hồ, dựa vào những hình ảnh vụn vặt trong trí nhớ, Phó Kim Phong chỉ có thể biết được đêm hôm đó hai người bọn họ mặc dù có làm nhưng không làm đến cuối... y cũng đoán được, Nhiễm Thanh Vân rõ ràng là mất lý trí.
Anh ấy đáng lẽ phải chờ y tỉnh dậy, tại sao anh ấy lại không cho cả hai cơ hội thẳng thắn đối diện với nhau. Y biết tâm trạng của anh ấy có lẽ rất dối loạn, nhưng bọn họ có thể cùng nhau tháo gỡ nút thắt đó mà... tại sao lại lựa chọn rời đi?
" A! Thiếu tướng, ngài nói đúng không?" Liễu Bạch bất ngờ điểm tên Phó Kim Phong.
Phó kim Phong còn đang chìm trong thế giới riêng, không hề để ý đến câu hỏi của Liệu Bạch.
" Phó lão đại..."
" Lão đại.."
" Hả?" Phó Kim Phong giật mình, mơ hồ nhìn về phía đám người Liễu Bạch.
" Lão đại không khỏe sao? Nếu không khỏe thì về nghỉ ngơi đi, chúng tôi canh chừng giúp ngài."
" Vậy cũng được, tôi về trước, mọi người cứ nói tiếp đi." Phó Kim Phong nhanh chóng đứng dậy, xoay người rời đi.
" Hôm nay chúng tôi nấu canh rau ngót, lão đại có muốn ăn không?"
" Không cần đâu, Nhiễm..." Phó Kim Phong đột nhiên dừng lại, tâm tình vốn không được tốt đẹp lại càng âm u.
Sao y lại quên mất chứ! Cái người hứa sẽ phụ trách đồ ăn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1603066/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.