Lò sưởi à, ngươi đừng có đốt lửa rồi lại dội một gáo nước lạnh xuống như vậy chứ! Đồ không có trái tim này.
Phó Kim Phong vậy mà dễ dàng qua ải.
" Được rồi, Đại Đại đừng ghen nữa, mau nói cho anh biết, thân thể còn chỗ nào không khỏe không?" Nhiễm Thanh Vân ghé tai y thủ thỉ, vòng tay ôm lấy người vào lòng.
" Ai... ai thèm ghen, anh đừng có nói lung tung." Phó Kim Phong chán ghét tránh khỏi đụng chạm của Nhiễm Thanh Vân, vành tai bị hơi lạnh lùa vào chậm rãi chuyển đỏ.
" Hi, anh không có nói lung tung." Nhiễm Thanh Vân duy trì bộ dạng cợt nhả.
" Im miệng, tôi đói rồi, anh mau đưa đồ ăn cho tôi."
" Đại Đại thật là, chẳng đáng yêu chút nào." Nhiễm Thanh Vân ai oán lôi từ không gian ra một túi bánh:" Ăn tạm đi, đợi chút anh nấu đồ ăn cho em."
" Không đáng yêu thì anh dây dưa với tôi làm gì? Tôi cần anh dây dưa chắc."
" Đáng yêu, đáng yêu, là anh nói nhầm... Đại Đại nhà anh đáng yêu nhất."
" Tôi không phải Đại Đại, tôi là Phó Kim Phong." Phó Kim Phong cực kì không thích biệt danh này.
" Vậy gọi Phong Phong nhé!"
"..."
" Tiểu Phong?"
"..."
" Phong Nhi?"
" Cút, đừng cản lão tử ăn bánh." Phó Kim Phong bị chọc đến phiền, tức giận ôm theo túi bánh rời khỏi bàn ăn, trở về phòng ngủ, đóng sập cửa lại. Nhẫn tâm bỏ Nhiễm Thanh Vân bơ vơ nơi xó bếp, không hề quay đầu nhìn.
Giường lớn trước mặt vẫn còn lộn xộn, quần áo y vừa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1603047/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.