Nhiễm Thanh Vân dừng lại hành động đang làm dở, quay đầu nhìn Phó Kim Phong chằm chằm, Phó Kim Phong bị y nhìn chằm chằm đáy lòng tràn lên sợ hãi, lá gan vừa mới to ra một chút đã bị bộ dạng đáng sợ của Nhiễm Thanh Vân làm teo lại toàn bộ, y bất giác lùi về sau một bước theo bản năng kéo giãn khoảng cách với Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân quá bất lực trước phản ứng sợ sệt của lò sưởi, đành phải lấy ra giấy bút, cẩn thận viết lên đó, đưa cho Phó Kim Phong xem.
[ Mì ăn liền không tốt cho sức khỏe.] Nhiễm Thanh Vân giải thích cho hành động của mình.
Phó Kim Phong từ mím môi chuyển sang cắn môi, sợ hãi bác bỏ:" Nhưng... nhưng mà nó rất thuận tiện.'' Đem đi thuận tiện, bảo quản cũng thuận tiện.
[ Không cần thiết.] Ta có thể mang cả đồ tươi sống theo kìa, ngươi toàn lo mấy thứ không đâu.[ Lấy những thứ em thích mang theo là được.]
" Nhưng mà..." Phó Kim Phong ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
[ Em thích ăn nó sao?] Lò sưởi kiên quyết không muốn ta vứt thứ này đi, nếu không phải bởi vì sợ không bảo quản được thì chỉ còn một khả năng đó chính là lò sưởi thích ăn thứ đó.
Phó Kim Phong đọc được dòng chữ này của Nhiễm Thanh Vân, hơi ngẩn người, nhưng ngay sau đó lại chắc nịch gật đầu:" Đúng, tôi thích ăn.". Xin hãy đọc truyện tại # trumt ruyen. NE T #
[ Vậy mang theo cho em.] Nhiễm Thanh Vân không tiếp tục phân loại đồ nữa, trực tiếp thu toàn bộ đống đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1603027/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.