Có lò sưởi ở bên cạnh Nhiễm Thanh Vân yên tĩnh nằm dưới nền đất, đầu gối trên đùi Phó Kim Phong yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần, mặc dù tốc độ hồi phục có chút chậm, nhưng đến thời điểm trưa ngày hôm sau trời cũng đã tạnh mưa, Nhiễm Thanh Vân đã có thể tự mình đứng dậy đi lại.
Chút nội thương mà thôi, chỉ cần nghỉ một chút đợi hồi lại sức lực là được rồi.
" Thanh Vân, ta xin lỗi." Phó Kim Phong mái tóc có chút loạn, môi ửng đỏ. Y thấy Nhiễm Thanh Vân cuối cùng cũng mở mắt liền nhanh chóng mở miệng, giọng có chút nghẹn khuất.
" Không sao rồi." Nhiễm Thanh Vân thấp giọng an ủi lò sưởi:" Trời tạnh mưa rồi, chúng ta đi lên trước!"
Sức lực đã lấy lại, mở miệng nói chuyện không còn tốn sức như trước, nhưng đau đớn trong người lại không hề giảm.
Cứ ở nơi này khóc lóc cũng không phải là cách.
" Được!" Phó Kim Phong chậm chạp đáp ứng, tự mình chỉnh lại y phục, đứng dậy đáy mắt tràn lên quyết tâm cùng tâm tình phức tạp của y.
Mái tóc bởi vì không còn được trâm ngọc cố định, tùy ý xõa tung, cộng thêm ngấm nước mưa ngày hôm qua khiến mái tóc dài ấy hiện tại đã mất đi độ mượt vốn có, rối tung ở sau đầu. Phó Kim Phong muốn tự mình gỡ, lại gỡ mãi không ra, mất một đoạn thời gian dài, Phó Kim Phong vẫn không thể gỡ nó, còn càng gỡ càng rối, càng vuốt càng loạn!
Phó Kim Phong nghẹn khuất.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Nhìn bộ dạng dưng dưng nước mắt của Phó Kim Phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1603014/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.