Nơi này là một hòn đảo cách biệt diện tích khá lớn, còn có cơ quan huyễn hoặc, nếu là người ngoài không thông thuộc, chắc chắn sẽ bị lạc đến đói chết!
Nơi ở cũng rất lớn, tuy vật liệu đơn sơ nhưng thứ gì cũng có đủ, phù hợp cho những đại cao thủ lui về lánh đời.
Bốn người bọn họ vừa về đến, trong nhà đã có người đi ra, là một nam nhân trung niên tư thế phóng khoáng, gương mặt uy nghiêm.
" Phụ thân." Đứa bé gái nhìn thấy người, liền mềm mềm như thỏ chạy tới ôm lấy chân nam nhân.
Nam nhân bị bộ dạng chật vật của anh thu hút, vừa thấy anh đã không quan tâm con gái của mình, bước về phía anh hỏi han:" Vân nhi, con đây là bị làm sao?"
Nhiễm Thanh Vân nhìn biểu hiện của nam nhân, phát hiện người này vậy mà lại thật sự quan tâm anh!
Nhìn biểu hiện lo lắng của ba nhóc con phía sau, Nhiễm Thanh Vân lãnh đạm có chút buồn cười.
" Không cẩn thận ngã xuống biển!"
Nam nhân phát hiện biểu hiện của anh không thích hợp, càng lo lắng hơn:" Vân nhi, con bị sao thế?"
" Phụ thân, Thanh Vân cùng bọn con đi chơi, không cẩn thận ngã xuống biển, nên bị mất trí nhớ."
" Mất trí nhớ?" Nam nhân biến sắc.
" Không phải do bọn con, là cậu ta không cẩn thận." Bọn họ lo sợ giải thích.
Nam nhân này chắc chắn phát hiện mấy đứa trẻ này đang nói dối, nhìn Nhiễm Thanh Vân đầy áy náy.
" Vân nhi, con mau vào thay y phục." Nam nhân hướng Nhiễm Thanh Vân, chậm rãi nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1602994/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.