"Phó phong chủ bên dưới không còn đệ tử nào thì tính sao?" Tiếng nói thuộc vệ một tu sĩ gương mặt thanh tú, y phục vàng nhạt.
"..." Vị tông chủ ngồi trên ghế không có phản ứng, thể hiện y cũng không có biện pháp.
Người đứng trong đại điện rất nhiều, nhưng câu hỏi ấy không được bất kì một người nào trả lời, căn phòng lớn một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
"Kim tông chủ nói gì thế? Ở chỗ tôi, không phải đang có một tiểu đồ đệ đây sao?" Giọng điệu mang theo chút cợt nhả vang vọng khắp đại điện.
"Không cần tìm nữa, là ta!" Giọng nói ấy một lần nữa cất lên từ trên trần nhà xuất hiện một bóng người áo trắng, chậm rãi rơi xuống chính giữa đại điện.
Y phục hoa mĩ rũ xuống, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp của chủ nhân.
Đám người:...
Vậy mà y lại thật sự có khả năng xuất hiện ở đây.
Mọe nó, tên bệnh thần kinh này không ngờ đã đến từ sớm, có chỗ còn không chịu ngồi, trực tiếp leo lên trần nhà làm cái gì hả? Chơi trốn tìm sao? Bọn họ không có nhu cầu chơi trốn tìm với tên này, xin cảm ơn.
Phù, cũng may bọn họ chưa bắt đầu nói xấu tên bệnh thần kinh này! Nếu không sẽ rơi vào tình huống khó xử chết mất!
Nam tử áo trắng tư thế hiên ngang đứng trước ánh mắt của đám người, khóe miệng luôn vướng một nụ cười không ngừng tỏa ra hào quang ấm áp, y đứng đó, tựa như một bức tranh thủy mặc ôn hòa dịu dàng.
Dịu dàng cái khỉ!!!
Tên bệnh thần kinh đó thì dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1602957/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.