Ông già kia tên Vương Long, là chủ bộ huyện nha huyện An Bình, cùng với một số huyện lệnh khác, nắm giữ địa vị rất cao ở huyện An Bình.
"Là vị "Lạc Hồng công tử" của La gia sao?"
Vương Long nghe Cổ Tư Đạo khóc lóc không khỏi cau mày.
"Lạc Hồng công tử có danh tiếng rất tốt ở huyện An Bình, sao con lại chọc vào hắn? Mùa thu sắp đến rồi, con không ngoan ngoãn ở nhà đọc sách thánh hiền mà còn chạy ra ngoài gây chuyện!"
Vương Long hận không thể rèn sắt thành thép, buông lời trách móc Cổ Tư Đạo.
"Thúc, thúc phải giúp con, trận đòn này con không thể cứ chịu vậy được!"
Cổ Tư Đạo tiếp tục lau nước mắt.
Vương Long nhìn bộ dạng đó của Cổ Tư Đạo, khẽ thở dài.
Ông vuốt vuốt râu:
"La phủ..."
"Ở huyện An Bình, La phủ nắm giữ khối tài sản rất lớn, lại nắm trong tay năm phường thị (1) hàng đầu của huyện An Bình, tài lực hùng mạnh. Vả lại họ cũng nổi danh là nhà hành thiện, danh tiếng rất tốt, không thể đụng được."
(1)Phường thị: con phố buôn bán.
Vương Long híp mắt suy tư.
Cổ Tư Đạo nghe vậy cảm thấy không cam tâm.
Gã nghĩ ngợi hồi lâu rồi ghé vào bên tai Vương Long thêm mắm dặm muối, nhắc đến nàng Diêu Tĩnh xinh đẹp.
Vương Long nghe vậy hơi thở nhất thời đông cứng, ông híp mắt nói: "Con đừng vội, ai bảo ta với mẹ con... với cha con có tình cảm rất tốt. Chuyện này cứ để Vương thúc suy nghĩ cách giải quyết thay con."
"Nghe nói vị "Lạc Hồng công tử" kia mới trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ke-phan-dien/1600727/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.