Chương trước
Chương sau
Một số Ma cà rồng nhất định có những thói quen kỳ lạ, đó có thể là do họ bị mắc kẹt trong nhà hoặc hầu như luôn luôn bị mắc kẹt trong bóng tối. Đây là những gì đang diễn ra trong đầu Fex khi cậu ta nhìn Quinn.
Ngay cả Fex cũng bị coi là kỳ lạ vì có quá nhiều quan tâm đến con người nhưng cho đến nay những trải nghiệm của cậu ta về họ vẫn chưa tuyệt vời. Không ai có thể nói chuyện với cậu ta, và trong số rất ít tương tác mà cậu ta có với tất cả họ, cậu ta bị tấn công, đầu tiên là Erin, sau đó là hai người bạn cùng phòng của cậu ta.
Cuối cùng, khi cái chân của nữ sinh đã lành hẵn, Peter không còn cảm thấy kỳ quặc khi ăn cái chân trước mặt nữa. Lúc trước cậu ta cảm thấy mình ăn một phần của cô ấy, nhưng bây giờ nhìn thấy cô ấy vẫn ổn, cậu ta không thể để nó lãng phí.
Cái cắn đầu tiên là khó nhất nhưng khi đã nhận được vị ngon ngọt của thịt vào miệng, cậu ta sẽ không thể dừng lại. Cậu ta tiếp tục cho đến khi hầu như không còn gì ngoài khúc xương.
“Ngạ quỷ, một kẻ ăn uống hỗn độn, phải không,” Fex nói, cố đùa.
Nhưng Quinn không có tâm trạng cười.
[Cập nhật nhiệm vụ]
[3/7 miếng thịt người đã bị Ngạ quỷ Peter Chuck tiêu thụ]
Một lần nữa năng lượng lại dâng trào trong cơ thể Quinn. Nhưng cậu biết không phải cậu trở nên mạnh mẽ hơn mà thay vào đó là Peter. Nhưng tin nhắn này chỉ khiến tâm trạng của cậu trở nên tồi tệ khi nhận ra rằng cậu sẽ cần phải làm điều này thêm bốn lần nữa.
“Có lẽ chúng ta nên thư giãn đi?” Quinn suy nghĩ trong giây lát nhưng nhanh chóng thay đổi quyết định.
Họ tháo khăn bịt mắt khỏi cô gái và sau đó Fex bắt đầu sử dụng kỹ năng gây ảnh hưởng của mình. Đôi mắt đỏ của cậu ta sáng rực và cô gái cậu ta đang nhìn cũng vậy. Cô ấy xuất hiện trong trạng thái đờ đẫn như không nhận thức được bất cứ điều gì xung quanh như đang ngủ nhưng mắt vẫn mở trừng trừng.
Fex đưa ra những chỉ dẫn đơn giản về những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, cậu ta đảm bảo không làm phức tạp hóa mọi chuyện và đồng thời không đưa ra quá nhiều chi tiết nếu không có thể khiến tâm trí cô ấy gặp vấn đề. Điều cuối cùng cậu ấy đề cập là bảo cô ấy ngủ thêm một tiếng nữa.
Trong khi một trong số họ quan sát hành lang để xem có bất kỳ học viên nào sắp đi tới, người kia sẽ bế họ và đặt họ ở một nơi mà sẽ có một học viên phát hiện ra họ. Một số phần nhất định ở thư viện, ngay bên ngoài cầu thang trên các tầng cao nhất, v.v.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn thấy họ?" Peter hỏi.
“Có những học viên bị đánh ngất xỉu liên tục, mặc dù đối với hệ thống đồng hồ, nó sẽ hiển thị như thể họ đang ngủ, mọi người khác sẽ nghĩ rằng điều gì đó đã xảy ra với họ,” Vorden giải thích.

"Thử nghĩ xem, ngày đầu tiên cậu ngủ ở ngoài phòng, người ta thật sự quấy rầy cậu."
Peter biết Vorden nói đúng, và cậu ta cảm thấy như Peter chỉ được chú ý thêm vì Peter là cấp một. Nhưng sau ngày đầu tiên, một số học viên đã phớt lờ Peter như thể cậu ta là một con chó vô gia cư bị bỏ lại trên đường phố.
Sau khi hoàn thành mọi việc cần làm, họ để Fex trong phòng riêng của mình. “Nếu cậu cần tôi, cậu sẽ biết tìm tôi ở đâu,” Fex nói.
Khi nhìn thấy ba chàng trai bước ra khỏi phòng Fex, Fex bắt đầu cảm thấy hơi buồn chán. Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay là một trong những điều thú vị đầu tiên xảy đến với cậu ta kể từ khi cậu ta đến thế giới loài người. Sau này khi họ nghĩ về nó, đó là một trong những điều thú vị nhất mà cậu ta đã làm trong cuộc đời của mình cho đến nay.
*****
Ngày đã đến và sáng nay Peter không cảm thấy đói vì cậu đã ăn bữa tối qua, nhưng điều đó không có nghĩa là không có danh sách công việc họ cần làm. Hiện tại họ gặp nhiều vấn đề hơn là chỉ cố tìm thịt cho Peter.
Bởi vì Duke rất nóng lòng với tình trạng của họ. Họ cần thuyết phục ông ta rằng bằng cách nào đó Peter đang học những cuốn sách dị năng được giao cho cậu ta. Vì vậy, cả ba quyết định một lần nữa chia tay vào buổi sáng. Vorden đã ghi nhớ những học viên có dị năng tái tạo và vào bữa sáng, cậu ấy sẽ cố gắng theo dõi họ và tìm ra các lớp học nào và khi nào sẽ là thời điểm tốt nhất để bắt họ.
Trong khi Peter và Quinn quyết định đi thăm một chút ở tầng trên khu vực VIP. Mục tiêu của họ cho ngày hôm nay là đến thăm Logan. Chưa một lần Quinn nhìn thấy Logan ở khu vực căn-tin và cậu nhận ra rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy Logan xung quanh trường kể cả trước đó.
Trong khi tập luyện trong cái khoang mà Logan có, cậu nhận ra rằng cậu ấy chưa bao giờ thực sự rời khỏi phòng và cậu ấy cũng không cần thiết phải làm thế. Phòng VIP có các tiện nghi như vòi hoa sen, nhà vệ sinh và bất cứ khi nào cậu muốn, cậu ấy đều có thể gọi và yêu cầu đồ ăn từ cửa hàng được giao đến tận phòng.
"Lâu rồi không gặp." Logan chào khi lần này cậu ấy đứng ở cửa với hai cái túi đen dưới mắt. Khi cậu ấy dụi mắt xong mặc dù cậu ấy nhận thấy có người khác phía sau cậu. "Có vẻ như lần này cậu cũng mang theo một người bạn."
Họ bước vào phòng và Peter không thể ngừng nhìn vào tất cả những tiện ích kỳ lạ bên trong. Cậu ta cũng nhận thấy cấp độ 8 trên đồng hồ của Logan dường như khiến cậu ta sợ hãi một chút. “Khi nào Quinn quen một người mạnh mẽ như vậy?” cậu ta đã nghĩ.
Sau khi ngồi xuống, Quinn bắt đầu giải thích những gì cậu muốn Logan làm. Tuy nhiên lần này, Quinn sợ Logan sẽ từ chối. Cậu đã đòi hỏi rất nhiều từ cậu ấy và cậu không có gì để đáp lại.
Một lần nữa không nói gì, cậu ấy đeo chiếc găng tay kim loại vào và bắt đầu thao tác với chiếc đồng hồ trong khi nó vẫn còn trên tay Peter, sau vài phút cậu ấy ngồi trở lại ghế của mình. "Tất cả đã được thực hiện cho cậu." Cậu ấy nói.
Bây giờ trên đồng hồ, số hai đã được hiển thị vĩnh viễn. "Nếu chúng tớ muốn quay lại và tăng cấp độ, bạn có ổn với nó không Logan?"

"Tớ nghĩ cậu có thể hỏi điều gì đó như vậy nên tớ đã làm điều đó cho cậu," Logan nói. "Nếu cậu vặn phần trên của đồng hồ thì các con số sẽ thay đổi, từ một lên đến sáu. Vì vậy, cậu sẽ có thể đánh lừa bất cứ ai nghĩ rằng cậu có dị năng cao. Mỗi khi tớ làm việc gì đó, tớ chỉ gây ấn tượng bản thân mình ngày càng nhiều hơn. "
Quinn thậm chí còn cảm thấy tội lỗi hơn nữa Logan thậm chí còn không hỏi bất kỳ câu hỏi nào tại sao cậu ấy cần phải làm một điều như vậy và đang cung cấp dịch vụ của cậu ấy miễn phí.
"Nếu cậu cần bất kỳ sự trợ giúp nào, Logan, hãy nói tớ. Tớ biết, cậu có thể không cần tớ quá nhiều, nhưng ngay cả khi đó là để thử nghiệm thứ gì đó trong trò chơi, tớ cũng muốn giúp cậu."
Như đã nói, đã gần đến lúc các lớp chiến đấu bắt đầu và hai người họ phải rời đi. Khi họ rời khỏi phòng, Logan nhanh chóng khởi động máy tính của mình và bắt đầu gõ cho đến khi cậu ấy đột ngột dừng lại.
"Nếu mình làm điều này, cậu ấy có thể sẽ không bao giờ tin tưởng mình nữa. Thật tuyệt khi nói chuyện với một người một lần, hơn là một cái máy ..." Logan nói.
"Nhưng đồng thời, tớ có thể biết rằng cậu đang dấu điều gì đó với tớ, và tớ chỉ có thể giúp cậu nếu tớ biết rõ về nó."
"Thiết bị ghi đã được kích hoạt." Hệ thống máy tính cho biết.
Khi cậu ấy kích hoạt thiết bị ghi âm bên trong đồng hồ của Peter, giờ cậu ấy có thể nghe thấy mọi thứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.