Cậu nhanh chóng đi vào.
Nó trông đông đúc với các học sinh từ các khối khác nhau.
Những cuộc thảo luận ồn ào đến từ mọi ngóc ngách của nơi này.
"Mấy bức ảnh khỏa thân của Jennifer Brown đã bị rò rỉ!"
"Gì? Ôi chúa ơi! Cho tôi địa chỉ web với, tôi cần kiểm tra! ”
"Cơ thể của cô ấy thật nóng bỏng!"
“Bo Ran Industries hiện đang dính vào một vụ bê bối nào đó!"
Hầu hết trong số họ đã mang thiết bị của mình ra ngoài, kiểm tra các thứ khác nhau trên mạng.
Trò chuyện, kiểm tra xu hướng trực tuyến, e.t.c.
Thật không may, Gustav không bao giờ có đặc quyền sở hữu một thiết bị nên cậu không bao giờ hiểu được điều gì thú vị về tất cả những điều này bất cứ khi nào cậu nhìn thấy vẻ hào hứng của họ.
Tầng trên cùng là nơi mà hỗn huyết thường tụ tập để ăn trưa nhưng Gustav không đến đó kể từ lần cuối cùng khi cậu vẫn còn học lớp 1.
Cậu bị đánh và ném xuống.
Kể từ lúc đó, cậu chỉ đến đây kiếm đồ ăn miễn phí rồi ra sau căn tin để ăn trong cô độc.
Đây là phong cách thường ngày của cậu ấy. Mặt sau của nhà ăn im lặng và trống rỗng, đó là nơi cậu luôn ăn.
Gustav nhận bữa trưa miễn phí từ quầy nằm ở phía xa. Hầu như không ai nhìn thấy, lấy thức ăn từ đây.
Các học sinh trong căn tin sẽ dành cho cậu những cái nhìn khác nhau nhưng cậu đã quen với điều này nên thậm chí không thấy phiền.
Cậu lấy bữa trưa là hai chiếc bánh mì to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-huyet-mach/206104/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.