"Chơi với ta nhé, có được không?"
"Đây là đổ thạch tán."
"Là một loại độc mãn tính. Nếu dùng lâu dài thì mới đầu sẽ không quá khác thường, người dùng chỉ cảm thấy mệt mỏi, cho đến khi độc tính bộc phát sẽ tạo thành triệu chứng giả giống như mắc bệnh nan y."
Đợi Trần thị đi rồi, Giang Lăng mở tay ra, gói thuộc độc yên tĩnh nằm đó. Giang Lăng nhìn nhìn lại thuận tay vứt cho hệ thống, để hệ thống kiểm tra xem đây là thứ quỷ gì.
Sự thật thì đây đúng là thứ quỷ.
Cái loại mà ăn vào gặp quỷ ấy.
Hệ thống lải nhải: "... Y thuật thế giới này không cao, hẳn sẽ tra không ra đổ thạch tán. Chờ đến khi độc phát thì chắc chỉ cho rằng bệnh đã nguy kịch, thuốc thang cũng cứu không được mà thôi."
"Ha." Giang Lăng cười nhạt.
Hệ thống phát rồ: "Kí chủ, tôi đã nói thế nào, hành vi cười nhạo hệ thống rất bất lịch sự, sẽ khiến quan hệ kí chủ - hệ thống tan vỡ!"
"Tôi không cười cậu, đừng có nhận vơ vào mình." Giang Lăng nghiêng người tựa vào giường hừ lạnh, giọng nói lười biếng, "Tôi cười Giang gia thật biết tính toán."
Không chờ hệ thống đáp lại, Giang Lăng đã tự nói trước: "Đừng nói không tra được tin tức nội bộ, tra được thì thế nào chứ? Dám lôi cả quốc sư vào chuyện này."
Ánh sáng xuyên qua song cửa, bụi nhỏ lơ lửng trong không trung. Giang Lăng nghiên đầu, nhớ đến tiểu quốc sư lãnh đạm trong yến hội đêm Thất tịch, lại nhớ đến thiếu niên khóc đến hồng cả mũi trong đêm trăng. Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hong-nuong/1729562/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.