"Theo đuổi vinh hoa phú quý cũng không xấu, hơn nữa nàng ấy không đáng bị làm nhục trước nhiều người như vậy."
"Bởi vì hiện tại nàng là người của ta."
"Âm, âm một trăm kìa..." Kinh thư đang liều mình muốn ngăn cản Giang Lăng run lên, tự giác chui vào góc, trốn trong bụi hoa lén lút rình coi.
Giang Lăng đưa tay ra, giữa ngón tay trắng nõn là thắt lưng bằng ngọc phấp phới trong gió đêm, mềm mại nhưng lại mang theo sát ý không tan.
"Mai Cửu?" Nụ cười của Giang Lăng trong vắt, chợt gọi, "Ừm, tiểu quốc sư?"
Hai người bọn họ một đưa lưng về phía sân đầy đèn rực rỡ, một nửa nằm trên bàn đá, quần áo xộc xệch. Nhưng lúc chạm mắt nhau Giang Lăng lại cười, ngược lại Mai Cửu dời mắt đi, dường như giật mình cúi đầu, sau đó mới khẽ ừm một tiếng, âm thanh nho nhỏ như muỗi.
Phản ứng của Mai Cửu khiến Giang Lăng ngược lại không biết phải làm thế nào.
Tình huống hiện tại thật lúng lúng, Giang Lăng đang chuẩn bị bất chấp hậu quả 'hành thích vua' nhưng ngay lúc xuống tay lại có người đánh ngất Chiêu Dương đế trước một bước, còn thuận tay vứt lão ta xuống sàn nhà.
Nếu là quân ta, Giang Lăng sẽ thở phào giơ ngón cái lên khen: Người anh em, được!
Nếu là quân địch... Có quân địch nào làm vậy bao giờ hả?
Mà Mai Cửu vừa vặn ở khoảng giữa, về thân phận y là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Chiêu Dương đế, là quốc sư nước Thiên Chiêu, vốn là quan hệ máu mủ ruột thịt. Dù rằng thời thơ ấu Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hong-nuong/1729559/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.