Chương trước
Chương sau
"Tu la tràng* kìa!"
Từng nút thắt quần áo được mở ra, cái váy vừa bị Chiêu Dương đế kéo loạn thản nhiên rơi xuống đất.
Hệ thống hét muốn hư cuống họng: "Kí chủ, cậu bình tĩnh chút! Tôi là một hệ thống đứng đắn, kí chủ cậu cũng phải đứng đắn theo chứ, không được có hành vi mua bán từ cổ trở xuống từ đầu gối trở lên!!!"
Kinh thư lơ lửng giữa không trung ồn ào, tâm trạng kích động lộ rõ trong lời nói.
"Nhà ngươi hiểu quá nhỉ." Giang Lăng chế nhạo, có thể nói là thô bạo lột quần áo trên người xuống. Hắn cũng không để ý dấu đỏ lưu lại trên da, chỉ đánh giá thân thể này.
Có lẽ do tuổi không lớn lắm, thân thể thiếu niên tinh tế khảnh mảnh, eo nhỏ mông hẹp, lưng chân thẳng tắp, còn có... gạch men ở giữa. Cái này đúng là thân thể đàn ông, hắn cũng không phải xuyên thành nữ.
Giang Lăng nắm chặt tay, cảm thấy thân xác này ngoại trừ bên ngoài yếu đuối quá mức cũng không có gì kỳ quái.
Tiện tay nhặt áo khoác lên phủ thêm, Giang Lăng chỉ chỉ mình, hơi híp mắt hỏi: "Vậy cậu nói tôi nghe, một thằng đực rựa như tôi làm sao mang thai?"
"..."
Giang Lăng ghét bỏ cọ cọ sơn móng tay đỏ, ngón tay chỉ lão hoàng đế bị hắn đánh ngất xỉu, hỏi lần nữa: "Khỏi cần nói nữa, thằng cha gay này xử lý thế nào? Làm không tốt thì mất đầu đó."
"Chiêu Dương đế không phải gay." Hệ thống yếu ớt cãi.
"Ông ta coi tôi... là nữ?"
"Con gái Giang thừa tướng, thanh mai trúc mã kiêm mối tình đầu của Tuyên vương Mai Thiếu Hằng, đế đô đệ nhất mỹ nhân đương nhiên là nữ rồi."
Giang Lăng bừng tỉnh hiểu ra, mím mím miệng: "Nói cách khác, tôi phải mang thai con của ông ta?"
Ngón tay vẫn chỉ vào Chiêu Dương đế như cũ.
Hệ thống vui mừng: "Hê hê, người anh em, cậu hiểu mà." Kinh thư lật từng tờ một, vẻ mặt nhìn thấu hồng trần, "Loại nữ phụ ác độc này, đương nhiên là phải làm trời làm đất rồi ~"
"Vậy thân thể của tôi..."
"Nguyên bản Giang Lăng kia chạy trốn. Thân thể hiện tại này của cậu là hệ thống đo ni đóng giày cho cậu. Cậu nhìn đi, khuôn mặt y hệt cậu trước kia, không, so với trước còn tươi non ngon miệng hơn, vừa nhìn liền biết là đồ đê tiện diêm dúa."
"Ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu, công trình cùi bắp!" Giang Lăng lên án. Thân thể này đứng cũng không vững, hắn chỉ lấy gối ngọc đánh Chiêu Dương đế ngất xỉu thôi đã mệt thành cái dạng này.
Hệ thống xù lông: "Tôi còn có thể làm gì? Tố chất thân thể của cậu trước kia đã thế, tôi chỉ có thể lấy tiêu chuẩn theo thôi. Trách tôi sao trách tôi sao trách tôi sao?"
Hệ thống không ngừng lảm nhảm kể khổ, ánh mắt Giang Lăng tối tăm, mệt mỏi đặt mông ngồi lên giường.
Tố chất thân thể của hắn... Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, hắn chỉ nhìn thấy một gian phòng kín, bốn bức tường trắng toát, mùi thuốc khử trùng và những người mặc áo khoác trắng tới lui.
Không nghĩ tới, đến thế giới khác vẫn y như vậy.
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
Kinh thư ngừng lật sách lại.
Giang Lăng vắt chéo chân, xoa mi tâm ép mình bình tĩnh, sau đó mới mở miệng: "Có thể khiến người chết sống lại, tạo ra một thân thể, thậm chí còn thay đổi ký ức vô số người..."
Thân thể này mặc dù còn non nớt, lại không khác thân thể nguyên bản của Giang Lăng chút nào. Hắn không tin con gái thừa tướng sẽ trùng hợp lớn lên giống y mình, nhưng không có ai hoài nghi chứng tỏ đám người đó chấp nhận tướng mạo của hắn.
Ngón tay gõ gõ trụ giường, Giang Lăng vừa suy nghĩ phân tích vừa hỏi thăm: "Vậy thật ra cậu muốn tôi làm cái gì? Tiểu Hồng ~"
Hai chữ cuối kéo dài, vừa dịu dàng vừa mềm mại lại khiến kinh thư run rẩy.
Hệ thống khô cằn nói: "Được rồi, tự cậu nhìn, đầu tiên nói trước, cậu chỉ có thể nhìn thấy những thứ trong quyền hạn cấp bậc của mình."
Trang bìa kinh thư lật ra, trước mặt Giang Lăng xuất hiện một cái bảng.
Từ trái sang phải đầu tiên là thông tin cá nhân của hắn, ở giữa là nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ, bên phải là điểm tích lũy đổi hoán, phía dưới là một hàng chữ nhỏ, vô cùng đơn giản rõ ràng.
Hệ thống không ngừng nghỉ bắt đầu nhiệt tình giới thiệu: "Nhìn thấy cấp bậc này không? Không sai, là cậu đó, kí chủ cậu bây giờ là cặn bã sức chiến đấu âm năm đó."
"Còn có nhiệm vụ này, tôi chính là hệ thống Hồng nương, tất cả vì sự nghiệp dẫn khách*, à không, là góp phần se duyên tơ hồng."
*Dẫn khách này mang nghĩa xấu, kiểu như tú bà lầu xanh các kiểu á:v
Giang Lăng ấn mở nhiệm vụ chính.
« Tù phi của vương gia lãnh khốc »
Nhiệm vụ chính: Tác hợp nữ chính Hàn Tố và nam chính Mai Thiếu Hằng.
Chú thích: Khi cốt truyện kết thúc phải hoàn thành nhiệm vụ chính. (Cưng nhất định phải làm một yêu phi tốt nha~)
Vô cùng đơn giản rõ ràng, phía dưới là mấy hàng chữ nhỏ, ghi trừng phạt và khen thưởng.
Giang Lăng lướt qua hai chữ 'xóa bỏ' chỗ trừng phạt, lật nhiệm vụ phụ cũng thấy viết mấy chữ sơ sài.
Giang Lăng nhất thời trầm mặc.
"Cậu nhìn đi, tôi không nói sai chứ." Hệ thống cười, "Sẽ mang thai đó ahihihi ~"
Ngón tay trắng nõn khẽ lướt qua ấn mở điểm tích lũy, Giang Lăng nhìn thấy một cái trứng vịt to tướng, lại nhìn vật phẩm đắt đỏ mà rơi vào trầm tư.
"Làm sao để kiếm điểm tích lũy?" Giang Lăng mở miệng.
"Ở đây ở đây." Kinh thư lật qua một trang, đột nhiên xuất hiện mấy chữ to:
【Sổ tay yêu phi hại nước 】
Một: Cùng hoàng đế ngày ngày đêm đêm.
Hai: Lôi kéo phi tần hậu cung về phe mình.
...
Mười: Cố gắng làm (việc).
Giang Lăng bình tĩnh hất kinh thư trước mặt ra, cúi đầu nhìn lão hoàng đế đang ngủ ngon lành. Sau khi biết được quan hệ giữa mình và thằng cha này, ánh mắt Giang Lăng nhìn Chiêu Dương đế từ 'lão gay háo sắc' thành 'đậu xanh'.
Kinh thư vừa lật đến trang đổi điểm tích lũy thành vật liệu, trong đó có một loại giả dựng đan*.
*Giả dựng đan: loại thuốc giúp người ta giả vờ như mang thai.
Hệ thống dùng thanh âm như vịt đực tỏ ra đáng yêu cổ vũ: "Vì điểm tích lũy, kí chủ cố lên nha ~"
Giang Lăng xoay người xuống giường, kéo kéo mấy ngăn tủ, tìm được vật gì đó liền ép cho Chiêu Dương đế nuốt.
"Ỏ." Kinh thư xáp lại, "Cái này hình như là thuốc bổ hả?"
"Tráng dương đó." Giang Lăng xắn hai tay áo rộng thùng thình lên, thô bạo lột quần áo của Chiêu Dương đế.
"Đù má, kí chủ cậu định làm gì vậy!"
"Quay tay!"
Hệ thống trợn mắt há mồm.
Giang Lăng cong môi tạo ra nụ cười xinh đẹp trong trẻo, tiện tay kéo mấy tầng lụa mỏng.
"Cậu cậu cậu..."
"Đừng có quấy rầy nha."
Hệ thống ngậm miệng, mặc niệm cho Chiêu Dương đế đang nhắm nghiền mắt.
"Ố!" Hệ thống thốt lên, "Ổng xuất sớm kìa!"
"Ăn nhiều đồ tráng dương quá mà."
...
Lúc lâu sau, hệ thống hoảng sợ: "Mau... Mau dừng lại! Chiêu Dương đế sắp bị cậu 'quay' ngỏm rồi!"
"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."
"Khỉ á!"
Giang Lăng vui vẻ: "Đó là mơ ước của hầu hết đàn ông, kể cả tôi."
"A a a!" Hệ thống kinh hãi, "Sẽ tinh tẫn nhân vong đó!!!"
"Ồ." Giang Lăng nhướng mày.
Ngày hôm sau, giờ ngọ.
Tia nắng giữa trưa chiếu vào từ song cửa sổ, Chiêu Dương đế mở đôi mắt gấu trúc, tầm mắt tối đen. Lúc run rẩy đứng dậy còn nghi ngờ có phải mình mắc bệnh nguy kịch sắp hấp hối rồi hay không.
Không khí mệt mỏi còn chưa tan, Chiêu Dương đế lại cảm thấy thân dưới đột nhiên thốn thốn.
Lúc lão đang muốn vén chăn nhìn thử một cái, bên cạnh truyền đến tiếng than nhẹ, lười biếng mềm mại. Chiêu Dương đế lướt qua nhìn thấy cánh tay trần trụi, sau đó đối mặt với một đôi mắt mờ sương.
Mỹ nhân hô to một tiếng, cả người lui vào trong chăn, chỉ có âm thanh nặng nề truyền đến: "Đêm qua bệ hạ ngài..."
Đêm qua thế nào?
Chiêu Dương đế chả nhớ một cái gì cả.
Sau đó, lão nghe được âm thanh tủi thân: "Ta hơi mệt, mệt đến không muốn động."
Cho dù không nhớ rõ cái gì, dù cảm thấy phía dưới khó chịu muốn chết nhưng phi tử mình đã nói như vậy, là đàn ông thì không thể kinh sợ.
Hai chân Chiêu Dương đế mềm nhũn như mỳ sợi, lúc lảo đảo rời đi, Giang Lăng vô cùng vui vẻ lộ mặt ra: "Bệ hạ, ta chờ ngài."
"... Được." Chiêu Dương đế gượng gạo trả lời, đưa tay dựa thân thể lên người đại thái giám.
Đưa mắt nhìn lão hoàng đế rời đi, Giang Lăng đỡ người ngồi dậy, ánh mắt dừng tại kinh thư đang lơ lửng trên không trung. Ngoại trừ kí chủ, không ai có thể nhìn thấy nó.
Mà cái điểm trứng vịt tối qua đã tăng lên, Giang Lăng nhìn viên giả dựng đan sắp đủ điểm để đổi, cảm thấy mình sắp có được rồi.
"Kí chủ." Hệ thống dội nước lạnh, "Lão hoàng đế sẽ không đến chỗ của cậu nữa đâu."
"Chờ xem."
"Lão cũng không phải kẻ thiếu ngược!"
Giang Lăng nhướng mày.
Đêm khuya, ánh nến chập chờn, cung điện nguy nga ban ngày bây giờ lại thêm mấy phần mỹ lệ.
Lúc Chiêu Dương đế bước vào Hiệt Phương Đình, kinh thư cứng đờ, sau đó phát rồ lật sách.
"Chẳng lẽ Chiêu Dương đế thiếu ngược thật? Không không không, nghe cũng quá nhảm nhí!"
"Lão không đến chỗ tôi còn có thể đi đâu?"
Khi Giang Lăng âm thầm giao lưu với hệ thống, Chiêu Dương đế mang theo đôi mắt thâm quầng đi đến trước mặt Giang Lăng.
Lão muốn nắm tay Giang Lăng nhưng bị hắn né tránh.
Giang Lăng hơi co thân thể, sắc mặt như hoa đào, ánh mắt lấp lánh: "Bệ hạ, ngài đến xem ta, ta rất vui, nhưng mà... ta sợ."
Hôm qua lúc xem xét cơ thể này, hắn nhéo ra mấy vết đỏ đến giờ còn chưa hết. Hắn dằn vặt Chiêu Dương đế, thân mình cũng mệt mỏi, mắt hơi thâm quầng. Cái thân thể này vốn đã cùi bắp, làn da càng thêm tái nhợt.
Chiêu Dương đế giống như đau lòng nói: "Ái phi, là trẫm khiến nàng chịu khổ."
Sau đó Chiêu Dương đế lại quân tử hứa trong khoảng thời gian này đều ở bên Giang Lăng.
"Vì sao chứ?" Hệ thống ngơ ngác.
"Trong thời gian này không cứng nổi chứ sao." Giang Lăng ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt lại lạnh băng.
Hệ thống rõ rồi, hóa ra là muốn lấy Giang Lăng che giấu chuyện mình bất lực à.
Thế là, thời gian tiếp theo của Giang Lăng trôi qua cực kì vui sướng.
—— Còn lấy lý do sinh bệnh để miễn khỏi vấn an mỗi ngày.
Làm ổ trong phòng lâu, xương cốt trong người cũng muốn tan ra, cho nên Giang Lăng liền đi dạo ngoài hoa viên Hiệt Phương Đình.
Hôm nay, hắn vừa đi vài bước, hành lang đối diện có một người đi ra.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, mặc triều phục cự mãng màu tím, tóc buộc kim quan. Lúc hắn đi vào, Giang Lăng ngưng mắt, thấy rõ diện mạo người này.
Mi dài tận tóc mai, ánh mắt như sao sáng.
Hệ thống cực kì hăng hái: "Kí chủ chú ý! Nam chính xuất hiện!!"
... Tuyên vương Mai Thiếu Hằng.
Hoặc là nói, hiện tại hắn còn chưa phải Tuyên vương, chỉ là một hoàng tử vừa mới tân hôn. Khi hắn thành thân với nữ chính Hàn Tố rồi mới được thụ phong Tuyên vương, chuyển vào Tuyên vương phủ.
"Hắn có thể vào hậu cung?" Giang Lăng hỏi.
"Lúc cùng với nữ quyến bái kiến có thể vào hậu cung."
Vừa dứt lời, một thanh âm vội vàng truyền tới.
"Thiếu Hằng, chậm một chút."
Sau tiếng bước chân ngắt quãng, một nữ tử mặc y phục long trọng từ góc rẽ đi tới.
"Là Hàn Tố!" Hệ thống kinh ngạc mừng rỡ.
Giang Lăng nhấc tay áo che cằm để bản thân trông nhu nhược một chút, xong rồi mới ngẩng đầu.
Cô nương mặt mày anh khí kéo góc áo Mai Thiếu Hằng, mang theo tức giận, nhưng khóe môi lại không che giấu nổi vui vẻ hạnh phúc. Nàng nói: "Y phục này thật nặng, chẳng tiện chút nào."
Nhưng mà, phu quân vừa tân hôn cũng chưa nhìn nàng một cái, ánh mắt rơi trên người Giang Lăng.
Kiềm chế mà thâm tình...
Hệ thống thô lỗ ôm trái tim thiếu nữ của mình, phấn khích: "Tu la tràng* kìa!"
*Tu la tràng (修罗场): cảnh nhiều người cùng theo đuổi/ thổ lộ với 1 người vào một thời điểm, và những người đó đối chọi/ cạnh tranh lẫn nhau - theo Baidu. Ví dụ A tỏ tình với C và B cũng tỏ tình với C ngay lúc đó, A và B là tình địch nhìn nhau đỏ mắt chỉ muốn xắn tay áo lao vào đánh nhau, đại loại vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.