Còn chưa kịp nói xong một câu, Diệp Tư đột nhiên cảm thấy có người từ phía sau mạnh tay đẩy một cái, suýt chút nữa ngã nhào.
Tống Nghĩa như một quả đạn pháo lao đến, phanh gấp, ngồi xuống bên cạnh Hứa Thiện Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt! Nguyệt Nguyệt em không sao chứ?!"
"Đừng ồn." Giọng Hứa Thiện Nguyệt run run: "Để em thở chút đã."
Tống Nghĩa nghe vậy lập tức ngậm miệng, nhìn quanh hai bên, nghiến răng quát:
"Tản ra chút cho cô ấy thở!"
Đám người vây xem mới chịu tản ra ít nhiều. Lão Mã cũng cuối cùng chen vào được, cùng Hồ Tú Kiệt một trái một phải ngồi xuống bên cạnh Hứa Thiện Nguyệt. Hồ Tú Kiệt ôm Hứa Thiện Nguyệt trong lòng: "Từ từ, đừng vội, điều chỉnh nhịp thở trước đã."
Hứa Thiện Nguyệt không nói gì, lặng lẽ ngậm miếng socola, một lúc sau lại giơ tay đưa nốt phần còn lại lên miệng, cổ tay run run. Tống Nghĩa lập tức bẻ một miếng đút cho cô.
"Em không sao." Hứa Thiện Nguyệt ngậm miếng socola thứ hai nói nhỏ: "Trưa ở căng tin em ăn chẳng được mấy, vừa nãy nhạc to quá, chắc hơi tụt đường huyết."
"Nguyệt Nguyệt đừng nói nữa." Hai mắt Tống Nghĩa đỏ bừng: "Đi, anh cõng em đến phòng y tế."
"Này này này." Hồ Tú Kiệt cau mày đẩy Tống Nghĩa ra: "Em làm loạn cái gì thế? Tụt đường huyết thì nên để em ấy tự ổn định, em cõng càng dễ choáng thêm."
Lão Mã nhìn Tống Nghĩa, dừng một chút: "Em không phải học lớp 12-18 sao?"
"Em đến xem Nguyệt Nguyệt." Tống Nghĩa lau mạnh mắt, nhìn chằm chằm Hứa Thiện Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt..."
Diệp Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoc-ba-lay-loi/4725293/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.