Đám người hóng chuyện tản đi rất nhanh, chỉ còn lại Diệp Tư và Hà Tu chậm rãi quay về.
"Vừa nãy quên mất chuyện của Thẩm Phi rồi." Diệp Tư thở dài, khoác vai Hà Tu, "Cậu cũng quên à?"
"Không quên." Hà Tu nói, "Nhưng tôi thấy Giản Minh Trạch đứng ngoài kia."
"Ý gì vậy?" Diệp Tư ngẩn ra, đứng thẳng người, "Sao tôi chẳng hiểu cậu nói gì."
Hà Tu liếc cậu một cái, "Muốn xem Giản Minh Trạch có vì Thẩm Phi mà nói giúp không. Nếu cậu ấy không nói, chờ lên phòng hiệu trưởng chúng ta nói cũng kịp."
"À..." Diệp Tư cảm giác đầu óc hơi rối. Bình thường Hà Tu giảng bài toán khó cũng chưa từng làm cậu rối đến thế, nghe thì hiểu được chút ít, nhưng trong đầu vẫn rối như một mớ bòng bong.
Hà Tu dừng bước: "Nói thẳng ra là muốn xác nhận suy đoán của tôi—xem Giản Minh Trạch có thích Thẩm Phi không."
"Cậu..." Diệp Tư tròn mắt, rồi hạ giọng, "Nhiều chuyện ghê ha."
Hà Tu cười nhẹ: "Ngày thường bình lặng quá, quan sát rồi kiểm chứng cũng là một kiểu thú vị."
Diệp Tư cạn lời.
Có những người ngày ngày cắm đầu đọc truyện tranh, chơi game, nhưng chữ thầy cô viết trên bảng hay suy nghĩ của người xung quanh, đều nắm rõ rành rành.
Hà Tu—"chó điện tử" (*) của lớp 12-4.
(*) Ý nói Hà Tu là người cực kỳ tinh ý, cái gì thầy cô viết hay người khác thế nào đều phát hiện ngay, giống như máy quét radar.
Diệp Tư khẽ 'xì' một tiếng, choàng cổ Hà Tu: "Dù sao chuyện này ầm ĩ lên rồi, cậu ta cho dù có thi giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoc-ba-lay-loi/4725251/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.