Lúc buổi diễn kết thúc, ánh đèn bừng sáng trong khán phòng tối đen, ban nhạc mặc trang phục kỳ lạ quay về hậu trường.
Đầu óc choáng váng, Hà Tu theo Diệp Tư đi lấy túi. Ra ngoài mới thấy trời đã sập tối, hắn đứng ngẩn ra hồi lâu, cho đến khi một thứ lạnh buốt bất ngờ chạm vào cánh tay khiến hắn rùng mình, lập tức hoàn hồn.
Đó là một lon bia ướp lạnh, loại bia tươi địa phương. Diệp Tư mồ hôi nhễ nhại nhìn hắn: "Uống đi, cậu không khát à?"
Hà Tu đón lấy. Diệp Tư tay trái cũng cầm một lon, khẽ gập ngón trỏ, "tách" một tiếng bật nắp, ngửa đầu tu liền ừng ực.
Yết hầu thiếu niên chuyển động lên xuống dưới lớp da mỏng. Hà Tu nhìn một lúc rồi cũng mở lon của mình.
Lon bia như được đào từ núi băng, lạnh tê tái. Hà Tu uống một hơi mạnh, cảm giác ngũ tạng lục phủ đều bị đóng băng, gáy lạnh buốt, không khỏi nhớ tới nỗi ám ảnh khi tắm sớm vào mùa đông.
Tuyến xe buýt 222 đã ngừng chạy, hai người chẳng ai đề nghị gọi taxi, cứ vừa đi vừa uống dọc con đường không biết dẫn về đâu.
Diệp Tư uống vài ngụm đã hết, bóp bẹp lon, bật nhảy ném, lon sượt qua mép rồi rơi gọn vào thùng rác phía trước.
"Diệp thần! Đỉnh quá!" Diệp Tư tự vỗ tay hoan hô chính mình.
Hà Tu liếc cậu, dừng bước, ngửa đầu nốc nốt nửa lon còn lại.
Diệp Tư nhướn mày: "Ý cậu là... không phục hả?"
"Ừ." Hà Tu đáp, không lấy đà hay uốn cổ tay, chỉ ước lượng khoảng cách, rồi ném từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoc-ba-lay-loi/4725241/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.