Từ văn phòng đi ra, cả hai người đều im lặng suốt dọc đường. Sắc mặt của Hà Tu có chút bối rối, phải một lúc lâu sau mới dần bình tĩnh lại. Còn Diệp Tư thì không dám mở miệng, hận không thể khâu luôn miệng mình lại.
Đi đến sân bóng rổ nhỏ trước căng-tin, Tống Nghĩa bỗng hét to một tiếng "Diệp Tư!", rồi thẳng tay ném một quả bóng tới.
Diệp Tư đưa tay chụp gọn, bóng đập mạnh vào lòng bàn tay phát ra tiếng "bộp", cổ tay cậu khẽ ấn xuống đập liền hai cái.
"Lên đi!" Tống Nghĩa đã bắt đầu điên cuồng chạy xuống rổ, "1v1v1!"
Đã một thời gian rồi Diệp Tư chưa đụng vào bóng, cầm lại trên tay thấy thật thân thuộc. Sau khi phát bệnh ở cấp hai, cậu rời khỏi đội bóng, nhưng cũng không hẳn bỏ hẳn bóng rổ. Nghe tiếng bóng dội trên mặt sân, trong cậu dâng lên một cảm giác mãnh liệt rằng: "Ông đây hôm nay vẫn còn sống nè."
Không nói lời nào, cậu dẫn bóng xông thẳng lên.
Quá quen thuộc với thói quen đánh bóng của Ngô Hưng và Tống Nghĩa, Diệp Tư dễ dàng dùng một động tác giả lừa Ngô Hưng, lại tiến lên vài bước, một cú xoay lưng vượt qua Tống Nghĩa, rồi ba bước lên rổ. Quả bóng chạm vào lưới, bật nảy trên mặt đất rồi lại trở về tay cậu.
"Khỉ thật, lại chơi cái chiêu này!" Tống Nghĩa chửi: "Có thể để cho bọn tao sờ vào quả bóng được không?"
"Không thể." Diệp Tư uể oải đáp, lùi lại mấy bước rồi bật nhảy ngoài vạch ba điểm, cổ tay khẽ hạ xuống, nhẹ nhàng đưa bóng đi.
"Soạt....."
Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoc-ba-lay-loi/4725233/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.