"Mở mắt ra, ngồi dậy."
"Diệp Tư, ngồi dậy."
Ý thức dần dần quay lại, tinh thần từ khoảng trống rỗng trôi về hiện thực. Diệp Tư trước tiên cảm nhận được nhịp đập ổn định trong lồng ngực, sau đó cảm giác ấy mới lan dần ra tứ chi.
Cậu nhắm mắt lại, thử giơ ngón giữa tay phải, dễ dàng làm được, trong lòng thở phào một hơi.
Chưa chết.
Nhất định là ba cậu lương tâm trỗi dậy, đêm trước kỳ thi đại học kịp chạy về nhà, thuận tiện cứu mạng cậu một phen.
Giường bệnh viện cũng khá mềm, Diệp Tư nghĩ, chỉ là giọng bác sĩ thấy ghê quá, cố ý làm ra vẻ dịu dàng. Nếu ở trường mà có ai nói với cậu bằng giọng đó, cậu sẽ lấy cái bàn ủi là phẳng cái lưỡi đối phương ngay.
Giọng nói kia dây dưa một lúc không nhận được phản hồi, bất ngờ nổi điên.
"Đm mày! Ngồi dậy!!"
"M* nó!" Diệp Tư giật mình co rúm, bật ngồi dậy, trái tim vừa yên ổn chưa được bao lâu lại dập loạn xạ.
Trước mắt không phải bức tường trắng như tưởng tượng, mà là bầu trời đêm. Trên kính cửa sổ dán một tấm poster khổng lồ: một gã đàn ông mặc quần đùi đen với áo gấm hoa lòe loẹt, hùng hổ trừng mắt nhìn cậu.
Ca sĩ chính Kanye của ban nhạc Guns N' Roses.
Diệp Tư khá thích ban nhạc này, nhưng nếu nhớ không nhầm, cái poster này cậu đã thấy che sáng nên xé đi từ năm ngoái rồi.
Đây không phải bệnh viện, mà là phòng ngủ của cậu.
Tuy Diệp Tư sống khá buông thả, nhưng lại ưa gọn gàng: bàn học của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoc-ba-lay-loi/4725216/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.