Manh Tử Ngọc vốn ghét liễu, sâu trong linh hồn cô luôn có một điều cấm kị, liễu mang đến xui xẻo, chẳng chút do dự, bảo.
"Cho người chặt hết mấy cây liễu đó, sau đó mua vài cây mẫu đơn về trồng đi."
"Ơ, sao thế ạ? Người thích mẫu đơn sao?"
Ninh Hà buộc miệng hỏi, bất chợt hứng chịu ánh mắt sắc lẹm mà từ trước đến giờ chưa từng thấy, cả người y liền lạnh ngắt không dám trái lệnh.
Nữ nhân trước mặt thật sự càng lúc càng khó đoán, dỗ dành lại càng khó hơn, bình thường kiệm lời ảm đạm đã đành nay lại còn nóng nảy.
"Em...sẽ cho người làm ngay ạ."
Giọng nói nhút nhát sợ sệt, Ninh Hà bất giác cảm thấy số phận hẩm hiu, theo hầu chủ tử nào cũng có vấn đề, nhưng y không dám nói.
Manh Tử Ngọc nhìn ra được người sợ sệt, cũng không muốn nghiêm khắc quá mức, do bản tính cô đã quen biệt lập, sang thế giới này chưa thể thay đổi được.
Cô chóng điều chỉnh lại cảm xúc, thản bớt sự nguy hiểm trong đôi mắt cảnh giác, thuận miệng an ủi vài câu.
"Được rồi, Ninh Hà, ta không có ý làm khó làm dễ với em.
Nhưng sau này chuyện của ta em nên bớt để ý lại, ta không thích!
Còn nữa, ngày mai đuổi bớt vài người đi, ta không thích trong phủ có qua nhiều người."
"Dạ..."
Ninh Hà thật sự thấy được sự nghiêm khắc của một nữ tướng, chẳng dám hó hé nữa lời, dù trong đầu có thắc mắc đến mấy cũng phải dẹp bỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoang-thuong-xin-tranh-xa-ta/2762539/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.