Hắn vắt xiêm y lên vách ngăn, bắt đầu cởi bỏ thắt lưng chuẩn bị hành sự, vừa đúng lúc Tử Ngọc ngửa cổ cười.
Thân hình to lớn mặc long bào đập vào tầm mắt làm cô thất kinh hoảng hồn, đôi tay khẩn trương che chắn thân thể.
"Hoàng thượng!"
Giọng hốt hoảng, hoa dung thất sắc, một màu trắng bệch bao phủ, trước mắt là nam nhân đã cởi bỏ thắt lưng, cô nhìn cũng đủ biết hắn đến đây để giải quyết nhu cầu, ra sức co ro thân thể che đậy những phần nhạy cảm.
"Hoàng thượng, sao người lại ở đây?"
"Tại sao trẫm lại không được ở đây?"
Minh Hiên Nhiên u trầm không vừa ý khi bị chất vấn, thắt lưng thả xuống sàn dứt khoát, cư nhiên cởi một lớp xiêm y.
"A..."
Hắn tắc lưỡi, đã quen với tên gọi cũ nhất thời chưa sửa đổi kịp. Hắn lại tiến đến gần, tầm mắt sáng quắc nhìn vào nữ nhân ôm thân thể, vẻ sợ sệt làm hắn khó chịu nhếch môi khinh bạc.
"Nàng che cái gì? Chẳng phải đều đã thấy hết rồi sao?"
"Hoàng thượng!"
- Đúng là đồ trơ trẽn !
Manh Tử Ngọc tức giận, không thể mắng thẳng thừng, nhưng bị hắn nhục mạ cũng không thể nhượng bộ, bèn dùng lời lẽ sắc bén đuổi kẻ mặt dày.
"Hoàng thượng, xin người đừng nói vậy!
Thần là nữ tướng của Nhiên triều, người là hoàng thượng, chúng ta chẳng có quan hệ gì ngoài vua - tôi!
Xin người đừng để bên ngoài có những lời đồn không hay?"
"Manh Tử Ngọc!!!"
Giọng thét ra lửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoang-thuong-xin-tranh-xa-ta/2762515/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.