Người mặc hỷ phục lộng lẫy còn đẹp hơn cả Âm Nguyệt Tuyết, một nét đẹp kiêu sa nhưng không kém phần ma mị pha chút thoát tục, làm cho hàng chục người chứng kiến cũng phải trầm trồ theo.
Tử Ngọc cũng không ngoại lệ, bởi cô nhớ rất rõ đây là trang phục do chính tay mình thiết kế, nhưng bức tranh ấy từ khi cô đi chinh chiến nó đã biến mất.
Không rõ vì sao Minh Hiên Nhiên lại có thể làm ra bộ lễ phục này, còn đúng đến từng chi tiết, điều này khiến Tử Ngọc nảy sinh nghi ngờ, nhưng cô không dám tra hỏi vào lúc này.
Hôm nay là ngày sắc phong, Tử Ngọc cầm quạt che mặt, từ bước vào chánh điện, hai bên chư hầu nhìn theo mỗi nước chân của cô không ngừng, còn có sự có mặt của Từ Dạ Tuân và vị công chúa kia, cả Kỳ Anh cũng được mời tham dự.
Tất cả người trong hoàng cung đều bị vị hoàng đế kia bắt đến dự buổi lễ của một quý phi, buổi lễ long trọng không khác gì lễ sắc phong hoàng hậu.
Theo lí mà nói, lễ sắc phong này sẽ không được đặt cách như thế, cũng vì Minh Hiên Nhiên muốn làm cho nữ nhân kia vui vẻ, và muốn thể hiện cho hai nam nhân kia nhìn thấy, đến cuối cùng hắn mới là kẻ chiến thắng, là kẻ có được Tử Ngọc.
Ánh mắt đa tình của hắn không giấu nổi, lộ rõ trước mặt Âm Nguyệt Tuyết, chưa bao giờ hắn nhìn nữ nhân nào trìu mến đến như thế, làm cho nàng ta không khỏi có suy nghĩ lệch lạc, nhưng lại không dám thể hiện ra.
Lễ Bộ Thượng Thư cử hành nghi thức sắc phong cho quý phi vô cùng cẩn trọng, một lúc sau Tử Ngọc cũng chính thức trở thành phi tử của đế vương, người người đều chúc mừng.
Thế nhưng, ánh mắt vui tươi của người không có, Tử Ngọc đượm buồn nhìn nam nhân đang được công chúa kia khoác tay, chạnh lòng đau nhói khó tả.
Từ lúc Từ Dạ Tuân lấy công chúa, Tử Ngọc không khóc, chỉ có chút hoài niệm về thời gian tươi đẹp của hai người rồi cất vào một góc.
Sau buổi lễ, Tử Ngọc cũng nhanh chóng trở về cung của mình, vẫn như cũ, trong biệt viện không có nhiều người. Nhưng đồ vật bên trong thì đã thay đổi, được thay sang đồ dùng cho quý phi, thứ nào cũng cao sang quyền quý.
Tử Ngọc về phòng không hề thay bộ hỷ phục ra, ngồi trước gương lặng ngắm nhìn bản thân, sau đó tự động viên mình phải sống tốt trong thế giới này.
Tối đến, Tử Ngọc theo thói quen ra hồ sen nhỏ ngắm nghía, bên ngoài hỗn truyền vào thứ tiếng vang vọng làm cô đứng hình.
"Hoàng thượng giá đáo!"
- Hoàng thượng ?
Cô có chút kinh ngạc, không rõ vì sao nam nhân kia lại đến đây ? Khi hắn bước vào cô cũng lập tức hành lễ theo thói quen.
Vẫn như cũ, hắn cho người lui đi hết, miễn lễ cho Tử Ngọc, sau đó ngồi vào ghế ngắm nghía nữ nhân vẫn còn đang mặc lễ phục, dường như không muốn thay ra.
"Hoàng thượng, sao người lại đến đây?"
Tử Ngọc nóng lòng không đợi hắn mở miệng, nhanh nhảu tra hỏi trước. Hắn thủng thẳng phẩy tay cho Tử Ngọc ngồi xuống, điềm nhiên nói.
"Nàng là phi tử của ta, hôm nay lại là ngày sắc phong cho nàng, ta không đến đây qua đêm thì làm sao giúp nàng giấu chuyện cái thai."
Giọng hắn chậm rãi, Tử Ngọc nghe mới sực nhớ đến, quả thật nếu hắn không đến thì chuyện cô mang thai với người khác sẽ thành trò cười cho thiên hạ, chưa kể còn nguy hiểm đến tính mạng của hai mẹ con.
Vậy nên, Tử Ngọc không thể từ chối hắn đêm nay ngủ lại, cô chủ động cúi người mời hắn.
"Hoàng thượng, mời vào trong, thần sẽ cho người dọn dẹp phòng để người nghỉ ngơi."
"Tử Ngọc..."
Minh Hiên Nhiên trào phúng trước lời nói và hành động, đứng dậy ép sát vào người nữ tử, phủ bên tai Tử Ngọc.
"Nàng nghĩ sao lại cho ta ngủ riêng?
Nàng không sợ tai mắt sao?"
Lại thêm một lí do chính đáng khiến Tử Ngọc không thể chối từ, cô đành miễn cưỡng phải chung phòng với nam nhân này.
Cô không nói không rằng, bình tĩnh tự bước về khuê phòng, hắn vẫn còn đứng bên ngoài, Tử Ngọc cũng nhanh chóng sửa soạn như chuẩn bị nghênh đón thị tẩm, để cho những hạ nhân nhìn thấy, lợi dụng miệng lưỡi của họ đồn thổi ra ngoài.
Một lúc sau, Ninh Hà đi đến mời hoàng đế vào trong, Tử Ngọc đã thay đồ ngủ ngồi ở mép giường. Thấy người đến cô vội cúi người, hành xử như một phi tần thực thụ, giúp hắn cởi xiêm y.
Tất cả những hành động này cô đều để ánh nến soi rõ bóng dáng, để người bên ngoài nhìn thấy, sau đó liền thổ tắt bớt nến.
Tiếp theo, cô lót một tấm thảm mỏng dưới đất, dùng xiêm y rộng rãi làm chăn, bản thân sẽ ngủ dưới đất.
Minh Hiên Nhiên chứng kiến tất cả, hiểu hết mục đích của nữ tử, hắn làm sao có thể để người ngủ dưới đất.
Đêm nay là đêm tân hôn của hắn và người, ít nhiều không xảy ra chuyện quan hệ thì cũng phải nằm chung ôm nhau ngủ.
Tức thì, hắn bước tới bòng ngay người đang loay hoay bên dưới, làm Tử Ngọc hốt hoảng hô kinh một tiếng.
"Hoàng thượng người làm gì vậy?"
"Đi ngủ! Nàng định dưới đất để ảnh hưởng đến cái thai sao?
Ngoan đi, ta không vượt quá giới hạn đâu!"
Dứt lời, hắn sải bước đến giường, đặt Tử Ngọc nằm vào một góc, hắn cũng nằm cạnh, vừa vương tay muốn ôm Tử Ngọc liền lập tức lùi vào sâu bên trong.
Cô vội xoay lưng, cố tình tránh né hành động thân mật của hắn, bàn tay to lớn tức thì rút về. Hắn biết hiện giờ vẫn chưa phải lúc chiếm lấy người, vẫn là để một thời gian nữa.
Hắn lần đầu ngủ với nữ nhân mà không làm gì, chỉ gối đầu lên tay nhìn bóng lưng của Tử Ngọc, nhìn đến khi người ngủ say hắn lại lén lút kéo người vào vòng tay.
Môi mỏng phủ lên vầng trán nhỏ, chưa bao giờ hắn nhẫn nhịn như vậy. Đối với Âm Nguyệt Tuyết, dù có từ chối hắn thì cũng không đến nổi hắn làm điều gì cũng phải lén lút như thế.
Vậy mà, cũng có lúc hắn lại trở nên bỉ ổi, hèn mọn không đúng chuẩn mực của một vị vua vì một nữ nhân.
Hắn ôm Tử Ngọc rất chặt, trước đây hắn chưa từng ôm người như thế, ôm rồi mới phát hiện ra, hắn vô cùng thích, thích đến mức ao ước mỗi đêm đều như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]