Chương trước
Chương sau
Thần tộc đùng một cái liền biến mất không tung tích, có tra thế nào cũng không ra nơi bọn họ trú ngụ.

Phong ấn của La An điện cũng bị gỡ, một mảnh điện lớn lạnh lẽo cô tịch. Chỉ có những đóa hoa đào dịu dàng rơi trước sân lớn.

Hơn một trăm vật sống cứ như thế bốc hơi.

Mọi người đều hoang mang không hiểu chuyện gì, phong ấn Ma tộc thì chẳng ai ra mặt gia cố. Mọi chuyện đều đổ hết lên đầu Thần tộc. Nói bọn họ chạy lấy người, không có tấm lòng vì thiên hạ.

Vậy mà ngày đó Thần tộc đổ máu, tấm lòng thiên hạ của bọn họ đều tàng hình.

Hồ Nguyệt Sương bị độc ăn cho khổ sở, may mắn trong cơ thể có khí hắc ám mà Ma Vương để lại nên không chết được. Âu cũng là hào quang nữ chủ chưa tắt.

Sau khi tỉnh dậy nàng ta liền nhận định người đâm nàng chính là Thiên Hiệu Y. Thần Vĩ thượng thần thấy chết không cứu, bao che thê lữ. Chuyện này đồn ra ngoài với tốc độ chóng mắt, khắp chốn đều có thể nghe qua:

Thần quân và Thần hậu tàn sát Yêu tộc, còn là người bên cạnh Tư Hữu thượng thần.

Bọn họ kể đến phi thường chi tiết, còn thêm các tình tiết máu chó, yêu hận tình thù. Cuối cùng đến tai Bộ Khuyên liền thành “Thần hậu lúc trước mến mộ Tư Hữu thượng thần, vì ghen ghét mà ra tay với Hồ yêu nhỏ bé bên cạnh ngài ấy, Thần quân sợ mất mặt nên bao che nàng, mang cả Thần tộc trốn chạy.”

Bộ Khuyên cười lớn, cười đến chảy nước mắt, nhìn qua giống như vui vẻ, kì thật là đang trào phúng bọn họ.

Viết truyện cười sao? Một đám người nói giống thật như thế, cô còn suýt tin là thật luôn đây này.

Diệm Bân cảm thấy mang lên mình một cái danh ái mộ nam nhân liền không được. Khuôn mặt đen như đít nồi, nhìn qua như sắp bốc khói đến nơi. Nếu không có Bộ Khuyên, hắn thật sự sẽ nghĩ cách chỉnh chết hết đám người ồn ào đó.

Bộ Khuyên để lại quyển sách đang xem dở lên bàn, lấy đến cho mình một cây bút, hạ nét mực lên tờ giấy Tuyên Thành. Cô viết rất nhanh, mỗi hàng mỗi chữ giống như được thước đo mà đều đặn, nét chữ mềm mại mang lại cảm dáng êm dịu hòa nhã tựa như bộ dáng cô bày ra.

Diệm Bân dù tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế, hắn ghé cái đầu nhỏ xem thử bên trên giấy viết những gì.

Hắn trố mắt nhìn hồi lâu, kinh ngạc vẫn là kinh ngạc. Cũng không hiểu tại sao Bộ Khuyên lại chắc chắn như vậy.

Diệm Bân đâu biết, Bộ Khuyên có được cốt truyện, còn hắn chỉ có mỗi kí ức của thân thể mà hắn đang trú ngụ.

Bộ Khuyên đưa giấy Tuyên Thành cho Phù Ngưng, bảo hắn phải truyền tin ra nhanh nhất, liên quan đến việc Ma tộc xuất thế, ai mà không vội vàng?

Ma tộc đang gào thét dưới vực Vô Đáy, ở đây lại có nghiệt dư của Ma Vương, nàng còn có khả năng mang Ma tộc trở lại. Lúc đó xem Tư Hữu bảo vệ nàng thế nào?

Nếu hắn giữ miệng Hồ Nguyệt Sương không đi chơi xa thì cô cũng chẳng rảnh rỗi tung tin. Nước sông phạm nước giếng, vậy thì đành phải nhờ đến cơn sóng lớn thôi.

Tin tức đi thật nhanh.

Việc trong cơ thể Hồ Nguyệt Sương có luồng khí hắc ám do Ma Vương đề lại đột nhiên lan rộng. Người ta chẳng quan tâm Hồ Nguyệt Sương là ai, chỉ quan tâm trong người nàng có gì.

Dù tin tức có thật hay không thì vẫn gieo trong lòng mỗi người một cây đinh. Có người không nhịn được bắt buộc phải kiểm chứng, liên quan đến sống còn, tuyệt đối không thể lơ là.

Bọn họ phía sau nghị luận, do chưa dám chắc đồng thời cũng sợ một cái Tư Hữu thượng thần.

Mẫu thân của Hồ Nguyệt Sương bị người thân quen trước đó nhắc đến, mối quan hệ của bà và Ma Vương cũng được phơi bày.

Một đám người đã tin hơn phân nửa.

Trước cửa điện của Tư Hữu thượng thần chi chít người, vẫn là Thiên tộc chiếm số đông, may ra còn có vài ba Yêu lão.

Đây là bắt hắn giao người, sự thật bây giờ không còn quan trọng. Đám người kia chính là thà giết làm còn hơn bỏ sót.

Bên trong điện lớn_____

Hồ Nguyệt Sương ôm mặt rơi lệ, bả vai run run, đến khóc cũng làm người ta tiếc thương.

Tư Hữu ôm nàng ở trong lòng, vỗ về tấm lưng gầy yếu của nàng, nhẹ giọng trấn an:

“Tiểu Sương, nàng đừng lo, ta bảo hộ nàng!”

“Tư Hữu, ta thật sự rất sợ, tại sao cha ta lại để thứ kì quái đó vào trong cơ thể ta?”

Tư Hữu không đáp lại, trong lòng đã ghi hận cái tên Thần Vĩ đến chết. Ngày hôm đó lời kia chính là đang đe dọa hắn. Bây giờ tin tức truyền ra, ngẫm như thế nào thì cũng liên quan đến Thần Vĩ.

Hồ Nguyệt Sương cũng nghe Tư Hữu nói qua, bây giờ nàng ta đổ hết lỗi lên đầu Thần Vĩ, cũng chính là Bộ Khuyên:

“Đều do Thần Vĩ thượng thần, ngài ấy giết ta không thành liền tung tin này ra ngoài, ta và ngài ấy đâu có thù oán. Sao ngài ấy có thề tàn nhẫn như vậy?”

Bộ Khuyên đơn phương cõng nồi, bao nhiêu cái nồi đều quăng hết lên đầu cô. Ở nơi xa nhẹ nhàng hắt hơi mấy cái liền.

⌘⌘⌘⌘⌘

Trên con đường nhỏ là hai bóng dáng trắng thuần, một nam một nữ còn đẹp hơn cảnh non nước xung quanh.

Nữ cười ấm áp bám lấy cánh tay nam nhân luyên thuyên, ngược lại nam nhân dùng một thái độ thực hờ hững nhìn đường đi, lâu lâu lại gượng cười đáp trả hai câu.

Con đường đang yên bình đột nhiên xuất hiện một đám người áo trắng cầm vũ khí xông pha truy đuổi người áo bào đen. Một màn chém giết đẫm máu diễn ra.

Bộ Khuyên vội ôm Diệm Bân tránh khỏi nơi hỗn loạn kia, không khỏi khó chịu nhăn mày. Cô chỉ nghĩ đi dạo, thế nào lại không được yên?!

Sau một màn đánh nhau tóe lửa, đám người áo trắng đều lần lượt ngã xuống, người mặc áo choàng đen che kín khắp người, mắt cũng không nhìn thấy. Người nọ giơ bàn tay làm một cái thủ pháp, luồng khí mang một màu xám xịt từ những người kia truyền vào trong cơ thể.

Bộ Khuyên có thể cảm nhận được không khí nơi cô cũng trở nên kì quái. Đây là tà thuật gì? Không phải Ma tộc bị nhốt lại rồi sao? Còn có kẻ sử dụng được thứ quái quỷ này hả?

Bộ Khuyên phất ngón tay.

Mũ trùm của người nọ bị cơn gió mạnh hất xuống, khuôn mặt kia trắng đến dọa người, giống như xác chết biết đi.

Trong đầu Bộ Khuyên xuất hiện cái tên Thi Hư, cô nhíu mày, mới ít lâu không gặp liền biến thành cái dạng này? So với bộ dáng bán yêu lúc trước còn thảm hơn, đây là chơi như thế nào?

Ít lâu của Bộ Khuyên chính là hơn năm mươi năm.

Bộ Khuyên rất hoài nghi sau khi Thi Hư chết rồi liền có người đến hoàn thành tâm nguyện cho nàng ta mất.

Thi Hư nhạy cảm phát hiện ra có người gần đó, đưa mắt nhìn trái phải.

Bộ Khuyên chỉ tránh chứ không trốn, rất nhanh Thi Hư liền có thể thấy.

Nàng ta vội vàng trùm mũ lên, cuối thấp đầu muốn rời đi. Không hiểu sao người đang vững vàng đứng đó lại đột nhiên ngã xuống.

“Bộp!!!” Tiếng động phát ra không hề nhỏ.

Chắc là đau lắm? Bộ Khuyên sờ sờ lên cánh tay của mình, quyết định không thể ngược đãi cơ thể. Có ngất cũng nằm xuống rồi mới ngất.

Bộ Khuyên định cứ thế bỏ đi, Diệm Bân lại kéo cánh tay cô, chỉ chỉ vào Thi Hư nói: “Không giúp nàng sao?”

“Ngươi thích thì giúp đi.”

“Ta giúp không được.” Diệm Bân từ bỏ ý định. Chỉ là hắn thấy người này có chút quen mắt, nghĩ giúp một chút cũng được, Khuyên của hắn hay giúp người để tích điểm công đức mà.

“Ngươi không nhớ nàng là ai sao?”

Diệm Bân hơi ngơ: “Ai? Chúng ta có biết sao?”

Bộ Khuyên nhìn điệu bộ ngơ ngác của hắn liền âm thầm lắc đầu.

Cô phát hiện, tên này rất khó nhận mặt người khác, không gặp trên năm lần hắn liền không nhớ, có khi gặp hơn mười lần hắn cũng không nhớ.

“Bỏ đi, mang nàng về!”

“Ai mang?” Diệm Bân nhìn cô chằm chằm.

Thân thể nữ nhân yếu đuối như hắn, làm sao có thể vác nàng về. Với lại hắn mới không thèm gần nữ nhân nào khác đâu.

Bộ Khuyên chắc chắn sẽ không bế nàng ta về, cô chỉ có thể chấp nhận những mùi quen thuộc. Cuối cùng Phù Ngưng dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện mang người về.

Hai người thong thả đi sau.

Phù Ngưng chỉ có thể âm thầm kêu khổ. Nếu có người nào xin, hắn sẽ cho không cái chức vụ này luôn.

Phía trước là một khu rừng rậm hoang vắng, chỉ có tiếng chim dế kêu vang. Đây là mặt ngoài, khi Bộ Khuyên đi tới thì kết giới xuất hiện.

Xuyên qua lớp màn mỏng màu xanh nhạt, chân cuối cùng vừa bước qua, một cảnh tượng hùng vĩ bày ra trước mắt.

Những đám mây trắng phiêu dạt, không khí mát mẻ trong lành. Một dãy cây xanh kéo dài vô tận, trên mặt đất là những đám hoa tươi tốt, mỗi loại được trồng một hàng. Đủ các loại, có hương có sắc, làm người ta thư thái vui vẻ.

Kéo vào sâu bên trong là thác nước lớn, nước đổ xuống mặt hồ tạo thành bọt trắng xóa, bên cạnh mặt hồ là một ngôi nhà nhỏ, trong đó là hai thần nhân giữ nhiệm vụ canh gác.

Diệm Bân thuần thục ôm lấy cổ Bộ Khuyên.

Giống như đã quá quen với việc này, cô nhẹ bế hắn, nhấc chân bay lên phía trên đầu nguồn. Phù Ngưng cõng người theo sau.

Một tòa điện nguy nga tráng lệ, so với Thiên điện còn cao cấp hơn. Bộ Khuyên dùng pháp thuật tạo thành, không đẹp tuyệt đối không được duyệt qua.

Xung quanh điện lớn là những tiểu viện nhỏ, gồm có mười phòng, mỗi người một phòng.

Phía sau điện lớn là một khoảng sân rất rộng, là nơi để thần nhân sinh hoạt vui chơi, muốn làm gì thì làm cái đó, chỉ là không được đánh nhau.

Nếu muốn đánh nhau thì vào khu luyện tập.

Bọn phải đi vào tận sâu bên trong, thần nhân chỉ cần thấy bóng dáng của Bộ Khuyên liền khom người hành lễ.

Bộ Khuyên nâng tay để mọi người tự đứng dậy, sau lại phất phất tay bảo họ làm việc của mình. Cô dừng lại trước viện lớn nhất, đẹp nhất nơi này. Phân phó cho Phù Ngưng chuyển người sang nơi khác:

“Chăm sóc cho nàng, có việc gì quan trọng thì báo. Đưa nàng qua chỗ Ly Liên, để Ly Liên chẩn đoán.”

“Vâng!” Một tiếng vừa thốt ra người liền không thấy đâu nữa.

Tốc độ làm việc này thật tốt nha. Có nên nhặt về để quản lí dãy hệ thống của cô hay không?

Cầu Cầu mất tích đã lâu nay lại lên tiếng tranh việc: ▮Chủ nhân, ta làm được.▮

Cút!

▮Dạ vâng!▮ Cầu Cầu nghe lời đi ngủ, nó cũng chỉ nói chơi một chút. Làm một cái hệ thống chủ đã mệt chết rồi. Quản lí chính là bận tối tăm mặt mũi. Thời gian đâu mà chơi với chủ nhân?

Bộ Khuyên biểu thị mình không cần nó chơi cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.