Năm chiếc xe mười sáu chỗ màu đen đứng chắn hết cả một con đường lớn.
Làm sao mà Bộ Khuyên biết nó toàn là màu đen?
À, do mấy chiếc xe đáng yêu kia chiếu đèn vào xe cô đang ngồi như ánh đèn flash của buổi lễ trao giải vậy. Cả một vùng đều trở nên sáng đến loá mắt. Diệm Bân thoải mái như không có chuyện gì:
“Nàng xem, đi tới đâu liền kéo theo một mớ rắc rối. Thật sự phục nàng luôn.”
Bộ Khuyên thực hờ hững đáp: “Ngươi không đi cùng ta sẽ không gặp rắc rối. Giờ rời đi vẫn còn kịp. Đi đi...”
Diệm Bân muốn tìm được sự mất hứng của cô nhưng tìm hoài không thấy. Lòng thoáng cảm giác thất vọng. Hắn biết mình vẫn không trở nên quan trọng đối với cô. Diệm Bân rất nhanh lấy lại cảm xúc cười ấm áp nói:
“Có đánh chết ta cũng không đi.”
Bộ Khuyên không nói nữa, đạm mạc nhìn khung cảnh hoành tráng qua cửa kính. Xử lí có mỗi cô gái xinh đẹp mềm yếu như cô mà phải thuê nhiều người thế đấy.
Thật là dư tiền mà!
[Chủ nhân bớt nói chuyện giả dối đi. Mềm yếu mới có quỷ?]
Chủ nhân nhà ngươi là nữ nhân mềm yếu tay trói gà không chặt nhé. Đừng xuyên tạc hình tượng của ta.
[...] Chủ nhân trói cả tên Thiên kia còn được huống chi gà.
Bộ Khuyên đang cùng Cầu Cầu tâm sự nhân sinh thì nghe Diệm Bân nói thật nhẹ:
“Nàng ngồi yên trên xe đi. Mình ta giải quyết được rồi.”
Nói rồi hắn bước xuống xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoan-thanh-tam-nguyen-nhan-vat/3080235/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.