Tiếng gió vù vù xẹt qua tai, Bộ Khuyên nâng mí mắt nặng nề một cách khó khăn. Cảm giác vô trọng lực khiến cô khó chịu, đảo mắt nhìn xung quanh, vừa nhìn liền muốn ngất.
Thật doạ người! Thế mà cô đang rơi. Vừa mới đến thôi, làm ơn tha cho một con đường sống đi a!
Thôi xong, dù sao chỉ có chết thôi, sẽ không sao. Đây là hệ thống siêu cấp của nhà cô, không sao, không sao.
Lật bàn, không sao mới có quỷ, cái thiết lập gì đây, cô vừa mới tới mà.
Cho dễ một chút đi. Cầu Cầu chết băm.
Đáy lòng Bộ Khuyên có mắng một ngàn chữ cũng không thể ngừng rơi. Cô hờ hững đến dị thường chờ đợi cái chết.
Ập! Ủa sao không đau, chưa chết à?
[Chủ nhân, ngài tỉnh lại đi, chưa có chết đâu nha]
Một giọng nói mềm nhẹ của đứa trẻ vang lên, tuy không có cảm xúc nhưng lại vô cùng êm tai. Giọng nói đó cứ như từ sâu trong đại não lan tràn qua các dây thần kinh.
Tiểu Cầu đáng yêu cho ta sống lại à?
Cái tên chết băm nhà ngươi có phải muốn ta nghĩ như vậy?
Cmn! Có tin ta bán sắt vụn hệ thống ngươi không? Bình thường hoạt động dở tệ ta chưa nói, còn đần độn đến mức đưa ta vào không gian truyền tống.
Phải đập nát, phá nát, không tiếc!
[Chủ nhân, Cầu Cầu cũng là không biết tại sao! Ngài đừng có doạ ta nữa được không? Dù gì cũng đi theo ngài lâu như vậy]
Ngươi nói nữa ta sẽ đập nát ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoan-thanh-tam-nguyen-nhan-vat/3080216/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.