Chương trước
Chương sau
Dịch: Mink
***
Nam Cung Lân cười như điên:
- Bản tọa tưởng là Hạo Thiên viện rất mạnh cơ nhưng hóa ra đó cũng chỉ là một đám gà đất chó cảnh mà thôi!
- Ha ha ha! Ta cứ tưởng chỉ có một vị lão tổ thức tỉnh nhưng bây giờ ba vị lão tổ liên tiếp thức tỉnh. Hóa ra trời cũng muốn Vấn Thiên kiếm cung vấn đỉnh thiên hạ! Thiên ý, chính là thiên ý à!
Nhị trưởng lão đứng cạnh lão cũng cười như điên:
- Gia chủ, xin để ta cùng với tam trưởng lão và một vị Thánh Tổ đi phá nát cửa hàng của tên tiểu tử kia.
- Đi đi! Cử một người đi về Vấn Thiên kiếm cung để mời vị Thánh Tổ hàng chữ Thiên đến đây, đảm bảo không có sơ hở nào!

Lão bản vỗ trán. Hắn mới bị ngược trong hệ thống hơn nửa năm nên bây giờ đầu óc còn có chút mơ hồ.
Đám người làm lại mỗi người một câu khiến hắn đau cả đầu.
- Hả? Lão bản đi đứng loạng choạng, sắc mặt tái nhợt, hắn làm cái gì ở trên tầng nhỉ?
- Hình như hắn dùng sức quá nhiều. Haiz, chuyện này không nên làm quá nhiều một lần à.
Đám người bàn tán
- Các ngươi nói cái gì cơ? Tiểu Nguyệt bị người khác bắt nạt ở trường học?
Lão bản nhíu mày
Hắn vỗ bàn nói:
- Bọn chúng không biết là bản lão bản bảo kê Tiểu Nguyệt sao?
- Cái gì? Ai dám bắt nạt tiểu muội của ta?
Khương Hiên nhảy dựng lên
Chân Viêm, Tiết Minh cũng vỗ bàn đứng lên:
- Ai dám bắt nạt công chúa điện hạ?
- Đi! Đi dạy dỗ bọn chúng!
- Vèo! Vèo! Vèo!
Vô số kiếm ảnh lao đi như mưa sao băng

Hao Thiên viện
Phần lớn đệ tử và trưởng lão đang tập trung một chỗ.
Nam Cung Lân đứng trên pháp hạm và nhìn xuống đám người đang tỏ ra bối rối.
Lão phất tay ra lệnh. Lập tức vô số kiếm quang màu đen rơi xuống như mưa!
Các trưởng lão của Hạo Thiên viện tế ra một tấm trận đồ và bảo vệ mọi người khỏi đòn tấn công.
Nhưng mà…
Nếu bóng người màu đen kia xuất thủ thì sợ là trận đồ này cũng không thể cản được.
- Khó trách Vấn Thiên kiếm cung ngang ngược như vậy… Hóa Ra bọn chúng đã sớm dự mưu từ vài ngàn năm rồi!
Nam Cung Lân giơ tay chém xuống nói:
- Không cần chờ nữa! Hôm nay bản tọa sẽ tiêu diệt Hạo Thiên viện! Ai không thần phục, chết!
- Kẻ này còn dám mạnh miệng! Hừ! Cẩn thận lão bản tới đây và vả vỡ mồm ngươi!
Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm lên trời.
Vừa dứt lời, Nam Cung Lân cảm thấy lạnh sống lưng. Một đạo ánh sáng xanh phá vỡ mây đen, chém thẳng xuống!
Sau đó phân nửa phần thân trước của pháp thuyền bị chém đứt và rơi xuống mặt đất.
Một thanh niên đội tử kim quan, cầm Trấn Yêu kiếm đang đứng giữa không trung.
- A!
- Cảnh Thiên!
Đám người bên dưới hét lên.
- Ta tưởng đó chỉ là nhân vật hư cấu?
Bây giờ bọn họ đang nhìn thấy cái gì vậy?
- Trảm Yêu kiếm? Cảnh Thiên?
- Đó là ai?
Đám gia chủ các gia tộc lớn nhìn thấy cảnh này thì họ chỉ biết trợn mắt há mồm.
- Ai bắt nạt Tiểu Nguyệt? Đứng lên trước cho ta!
Thanh niên kia hét lên.
- …
Mọi người méo mặt vì nhận ra thanh âm này.
- Đó chính là giọng nói của lão bản mà nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.