Chương trước
Chương sau
Dịch: Mink
***
- Tại… Tại sao lại thế này?
Ba người không dám tin vào sự thật vừa xảy ran gay trước mặt họ. Cả ba người dụi mắt và nhìn lại một lần nữa.
- Tại sao lại chạy? Ngu xuẩn, thật sự là đần độn!
Đạo sĩ áo đen tức giận.
Bảo Bình chân nhân cũng nhìn đạo cô áo trắng và nói:
- Đây là ngũ tiên động Hoàng Long sao?
Tại sao lại chạy? Rõ ràng kẻ địch chỉ là một cô bé đang dung truyền tin ngọc thôi mà, sợ gì chứ?
Phong Dương Tử xấu hổ cười cười, vỗ bàn nói:
- Đám người kia hình như không phán đoán rõ ràng hoàn cảnh xung quanh!
- Đừng nói nữa!
- Không cần lo. Rất nhiều cao thủ đều tham gia vào kì thi lần này. Ta không tin nha đầu kia còn có thể tiếp tục huênh hoang như thế.
Bảo Bình chân nhân nói.

Lúc này, trong quán net ở thành Nguyên Ương
Đối với yêu tộc, trừ Khương gia có thuật hóa hình đã được truyền thừa từ trong huyết mạch thì các gia tộc khác đều không thể hoàn toàn hóa hình.
Hóa hình khác với biến ảo cơ thể. Hóa hình là thay đổi hoàn toàn cấu tạo cơ thể, còn huyễn hình chỉ là dung ảo thuật để ngụy trang hình dáng bên ngoài.
Chính vì thế đại tướng Kim Cương Viên tộc vẫn còn nguyên gương mặt đầy lông
Chính vì thế con nai còn nhỏ tuổi ở quán net đang có hình dạng đầu nai thân người là chuyện hoàn toàn bình thường
- Nhìn kìa…
- Là yêu tộc hả?
- Ta nghe nói kì thi lần này rất nhiều yêu tộc và cả tiểu công chúa Khương gia cũng tham gia.
- Đó là yêu tộc sao? Không phải là con nai à…
Con nai:
- …
Thật sự là tức chết nai mà, nai thì sao, nai không thể là yêu tộc sao?
Đám tu sĩ còn đang chờ mở máy lên, đồng thời nhìn sang con nai ngồi chơi game, uống coca ở bên cạnh.
- Con nai cũng có thể chơi….?
- Vậy đã là gì?
Lý Thấm Nhi đã quen với cảnh này nên không còn cảm thấy quái dị nữa
- Ta nghe nói ở chi nhánh khác, một tên yêu ma nghìn năm cũng đang chơi game…
- ….
Đám người nuốt nước bọt, run run hỏi:
- Chả lẽ… Họ không sợ tên yêu ma kia nuốt người trong lúc chơi game sao?
Lý Vô Nhai:
- …
- Đừng nhìn, chơi game đi!
Cùng lúc đó, tên yêu ma trong câu chuyện của bọn họ đang bọc một cái chăn bông lớn, ngồi chơi game.
Nó mới bị Game Over nên đang vui vẻ uống trà sữa, tự nói một mình:
- Hừ… Muốn trấn áp bản tôn sao? Không cho bản tôn hấp thu thiên địa linh khí? Bản tôn dung linh tinh ngồi net, chơi game cũng có thể tăng tu vi. Dù cho ta có là phế vật bẩm sinh cũng không sao cả!
- Ha ha ha! Bản tôn thong minh quá nhỉ! Chờ bản tôn khôi phục tu vi…
Nó đã bắt đầu tự sướng nghĩ đến cảnh khi mình khôi phục tu vi. Nó sẽ đấm sung mặt lão bản, chân đạp con bán ma nào đó suốt ngày tính toán nó.
Lúc này số lần sử dụng truyền tống trận lại tiếp tục gia tăng
- 13
- 14
- 15
- 16
...
Con yêu ma nào đó đang uống trà sữa chợt giật mình hét lên:
- Tu vi của ta đâu? Suốt một ngày chơi game của ta à! Tu vi đâu?
- Phương ma đầu! Đồ đê tiện vô sỉ! Tu vi của ta! A…!
Tiếng kêu thê lương vang lên.
- Còn muốn tăng tu vi?
Đám người của cả một tông môn ngồi cạnh nó tỏ ra coi thường
- Đúng đấy, ngươi được chơi game đã là rất tốt rồi.
Nguyệt Yên hừ lạnh nói.
- Nếu ngươi còn dám tiếp tục làm loạn, lão bản sẽ làm cho ngươi giống như Tiếu công tử bên thành Cửu Hoa!
- Hắt xì!
Tiếu Ngọc Luật đang nhàn chán, ăn trái cây noi:
- Ai nói xấu sau lưng ta vậy?
Cùng lúc đó một đám tu sĩ thành Nguyên Ương cũng bắt đầu chơi game.
….
Trên pháp thuyền tuần tra của Hạo Nhiên tông.
- Nhìn kìa! Có người đến!
Cả ba người đã đợi rất lâu, đến mức sắp ngủ đến nơi rồi.
Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy vài người đang đi chung với nhau.
- Là người của Hứa gia.
Phía dưới bảy đại gia tộc lâu đời nhất là mười hai thế gia. Hứa gia là một trong số đó, và cũng là một gia tộc khá mạnh trong nhóm trên.
- Không… Không chỉ là Hứa gia.
Phong Dương Tử nói:
- Tuân gia cũng đến! Tuy không có Tuân Nguyên nhưng đám đệ tử kia cũng hơn hẳn năm tên ngu xuẩn lúc nãy!
- Đó là… Lôi Qua? Đây không phải là siêu cấp thiên tài của Lôi gia sao?
Bảo Bình chân nhân nói.
- Bảo Thất nha đầu qua đây đi.
Đạo sĩ áo đen nói:
- Nhân tiên bảo nàng chăm sóc cho cô bé này, đừng để tiểu nha đầu này bị trục xuất.
- Ừ! Nhưng đừng ra tay sớm quá. Hãy để tiểu nha đầu biết trời cao đất rộng đã.
Phong Dương Tử nói.
- Pháp thuật đâu? Chuyển sang chỗ khác đi!
Ba người thúc giục Bảo Bình chân nhân chuyển hình ảnh sang một cô gái đội nón, mặc đạo bào màu trắng và đang cầm trường kiếm.
Trước mặt cô ta là cái xác của một con yêu thú.
- Kiếm thuật của nha đầu kia chính là như vậy, quá sắc bén.
Đạo sĩ áo đen vuốt râu nói.
- Hậu sinh khả úy!
Phong Dương Tử nói
Bảo Bình chân nhân gật đầu.
Cô gái đột nhiên cầm lấy truyền tin ngọc.
- Sư tỷ, sao vậy?
Thiếu nữ áo xanh bên cạnh hỏi.
- Không có gì. Vài vị trưởng lão bản ta đi giúp ít chuyện. Chúng ta đi bên kia.
Cô gái nói.
Nàng chỉ về hướng của Tiểu Nguyệt đang đứng.
- Tiểu nha đầu chắc vẫn cầm cự được chứ nhỉ?
Phong Dương Tử hỏi
- Hừ! Mới một tí thời gian đã không trụ được thì…!
- Bảo Bình đạo hữu, quay lại nhìn xem.
Đạo sĩ áo đen nói.
Hình ảnh quay về chỗ lúc trước.
Tiểu nha đầu vẫn đang cầm truyền tin ngọc.
Khung cảnh xung quanh đã là một nơi khác.
Không ai ở xung quanh cả.
- Bọn chúng đâu rồi?
Tiểu Nguyệt đã cầm thêm mười mấy cái pháp khí trữ vật.
- …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.