Chương trước
Chương sau
Dịch: Mink
***
Hạo Thiên viện tất nhiên không thể để đám học sinh gặp nguy hiểm nên mỗi người đều được đưa cho một cái Động Thiên lệnh. Nó là một lệnh bài bằng ngọc, có thể phóng thích một lần vòng phòng ngự giúp đảm bảo an toàn cho người sử dụng và báo hiệu đến pháp thuyền tuần tra.
Học viên không đủ người để giám sát toàn bộ khu vực tổ chức kì thi nhưng chỉ cần báo hiệu xuất hiện họ sẽ ngay lập tức đến nơi và thí sinh đó cũng sẽ tự động bị hủy bỏ tư cách thi. Người này sẽ được cứu và đưa ra bên ngoài.
Tất nhiên không phải là không có trường hợp thí sinh chưa kịp sử dụng lệnh bài hoặc đã sử dụng nhưng vẫn bị giết chết.
Núi Trảm Vân.
Tiểu Nguyệt vừa cầm truyền tin ngọc vừa cầm một bịch khoai tây chiên.
- Lan Nhược tỷ, tywr muốn thử không?
Tiểu Nguyệt vừa ăn vừa đưa cái túi cái túi khoai tây chiên còn lớn hơn cả đầu của nàng về phía Lý Lan Nhược. Nàng cười nói:
- Bây giờ lão bản cũng không thể ngăn cản ta ăn nữa!
Lý Lan Nhược ăn một miếng khoai tây chiên, cô ấy tỏ ra thỏa mãn nói:
- Ăn ngon thật! Quán net không bán loại khoai tây chiên này nhỉ?
- Đây là đồ mà bản công chúa mở hộp quà ngày tết mới có đó!
Trước đó nàng vẫn khó chịu vì người khác mở ra được thứ tốt hơn mình nhưng bây giờ người đứng cạnh nàng là Lý Lan Nhược còn chưa mở hộp quà lần nào:
- Tất cả đều là đồ ăn chưa mở bán ở trong quán net!
Lúc này ở một chỗ núp bí mật gần đó.
- Các anh em nhìn kìa!
Một thanh niên mặc áo đen, vạch đám lá cây trước mặt nhìn về phía hai người.
- Lại có con hàng đi lẻ sao?
Một thanh niên mặc áo đen khác cũng nhìn thấy nói:
- Hơn nữa hai người đó hình như không phát hiện ra chúng ta!
Gã vẫy tay:
- Đang đến gần!
- Đó… Hình như là tiểu công chúa Khương gia?
Một thanh niên áo vàng chợt tỏ ra ngạc nhiên nói:
- Làm thế này sẽ đắc tội với Khương gia phải không?
- Sợ cái gì? Chúng ta chỉ cướp đoạt tài bảo trên người nàng rồi chạy chứ không làm khó nàng ta! Nếu gặp ai chún ta cũng không dám động thì đến đây làm gì, thà về nhà ngủ còn hơn!
- Ta đã điều tra xung quanh rồi. Nàng ta đã lấy đi toàn bộ thứ tốt ở xung quanh!
- Tốt! Tí nữa tất cả hãy cũng tiến lên!
Bọn chúng nhìn xung quanh.
Mười mấy người bọn chúng là đồng môn nên mới dám tập hợp với nhau để đánh cướp người yếu hoặc đi lẻ.
- Hoàng huynh! Các huynh đệ tí nữa hãy bày trận để hạn chế linh lực của họ! Sau đó nghe hiệu lệnh của ta, ta sẽ dùng hắc vũ xà châm phá hộ thân pháp khí của nàng ta!
Tu sĩ mặc áo đen nói.
- Tốt! Mạc huynh dùng được hắc vũ xà châm sao?
Tên mặc áo màu vàng liếm môi nói:
- Không biết các nàng đang ăn linh đan diệu dược gì nhỉ? Tí nữa chúng ta cũng phải nếm thử mới được!
- Đúng vậy! Chúng ta cũng phải nếm thử!
Đám tu sĩ áo đen cười cười.
Ẩn mình đi tới.
Ngay sau đó, một tiếng “Vèo” xuất hiện và tiếng hét lớn vang lên:
- Động thủ!
Một tấm lưới ánh sáng màu xanh nhạt xuất hiện và ném về phía hai cô gái.
Linh lực của hai người bị kiềm hãm, và một cái châm màu đen đang bắn tới!
Tiểu Nguyệt vẫn chưa kịp phản ứng
- Đi! Ăn chắc rồi!
Tu sĩ áo đen cười to.
Gã tỏ ra lạnh lùng vì dưới sự áp chế của trận pháp thì hắc vũ xà châm chắc chắn sẽ trúng đích!
Mười người mặc áo vàng đen lẫn lộn từ bốn phương tám hướng tấn công!
Đúng lúc này bọn chúng nhìn thấy Tiểu Nguyệt hai tay cầm hai thanh kì dị pháp khí, một đen một trắng.
Đám tu sĩ chỉ cảm thấy đối phương không hề sử dụng linh lực.
- Không ngờ nàng còn yếu hơn cả trong tưởng tượng!
Tu sĩ áo đen cười lạnh.
Một loạt đạn bắn ra!
- Tạch tạch tạch!
Mười tên tu sĩ rơi xuống đất!
- Rõ ràng linh lực của nàng đã bị áp chế!
Tiểu Nguyệt nạp đạn lầm bầm:
- Súng này không dễ dùng à… Bổn công chúa không dùng linh lực bám vào viên đạn nên uy lực chỉ có như vậy thôi sao?
- Phụt!
Tu sĩ áo đen phun máu. Không biết là do tức quá hay bị thương quá nặng
Lý Lan Nhược:
- ….
Cùng lúc đó, tại thành Cửu Hoa Lý Hạo Nhiên đang cầm mấy viên đạn có khắc linh văn kì dị. Gã nói;
- Bây giờ chúng ta dã nghiên cứu ra loại thứ tám, đây chính là phá linh đạn!
- Đã dùng thử chưa?
- Trước mắt chúng ta mới chỉ bắn vào bia ngắm. Lần trước Tiểu Nguyệt mua một số đạn này nhưng không biết hiệu quả thực tế như nào…
Lý Hạo Nhiên nói.
- Phụt!
Tên tu sĩ áo đen đã hôn mê.
Một số người khác còn chưa ngất xỉu cùng cúi đầu giả chết.
Tiểu Nguyệt chụp lại cảnh này gửi lên nhóm chat:
- :Cười to: ta lợi hại không? Nháy mắt đã giết mười mấy người!
- Lợi hại lợi hại!
- Lợi hại!
- Tiểu Nguyệt số một!
Lúc này Tiểu Nguyệt mới cướp sạch của bọn chúng nói:
- Hừ! Lúc bổn công chúa chơi truyền kì, suốt ngày bị người khác cướp quái, lúc đó các ngươi còn đang nặn bùn kìa!
- A…! Linh thảo!
Đám người lập tức lấy ra động thiên lệnh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.