Chương trước
Chương sau
Dịch: Mink
***
Lão bản tỏ ra không vui trước tình huống phát sinh:
- Rớt mạng sao?
- Không phải…
Lão bản cảm thấy nguy hiểm.
Đây có vẻ không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Ngay sau đó lão bản nhìn thấy pháp thuyền bắn ra vài đạo linh quang để dò xét xung quanh.

Trên linh châu, linh vật rất nhiều và còn có vô số đại năng từ thượng cổ lưu lại truyền thừa của chính mình. Chính vì thế mỗi khi bảo vật xuất thế đều kéo theo vô số trận gió tanh mưa máu.
Bảo vật là đồ tốt nhưng người cầm nó phải có thực lực hoặc thế lực chống lưng, nếu không sẽ chỉ là tai họa.
Tê Phong cốc Lý gia chính là một gia tộc tu tiên bình thường, thành viên cũng không nhiều nên đang trên đà xuống dốc. Nhưng không lâu trước đó, một cô gái của Lý gia bống nhiên tăng tiến tu vi rất nhanh.
Không biết ai để lộ tin tức và truyền ra là nàng nhặt được một miếng ngọc tên là Huyền Cơ dị bảo.
Từ xa nhìn không rõ nhưng khi lại gần, một cô gái mặc váy dài bằng tơ màu trắng đi cùng vài tên đệ tử mặc đồng phục như nhau bước ra từ trong pháp thuyền.
Một trưởng lão mặc áo trắng đứng phía sau cùng, đang tỏ ra đề phòng.
Cô gái mặc váy nhìn bầu trời nói:
- Các hạ là ai? Tê Phong cốc Lý gia chưa từng gây sự với ai, cũng không dám kết thù với người ngoài, tại sao các hạ lại phá hủy pháp thuyền của chúng ta, ngài muốn khai chiến với gia tộc chúng ta phải không?
- Khai chiến?
Một thanh âm điên cuồng vang lên:
- Trên đời này còn có Tê Phong cốc Lý gia sao? Lý cô nương đừng giấu nữa, giao ra Huyền Cơ ngọc hay để bọn ta phải cướp.
Tiếng nói vang lên từ nốn phương tám hướng.
Cô gái mặc váy trắng vẫn tỏ ra lạnh lùng:
- Huyền Cơ ngọc là gì? Tiểu nữ chỉ đi cầu học ở Hạo Thiên viện, không biết gì cả. Các hạ tìm nhầm người rồi.
- Đừng lấy Hạo Thiên viện ra để hù dọa! Đi cầu học? Ta đoán là ngươi muốn cống nạp Huyền Cơ ngọc mới đúng.
Tiếng nói đã có chút không kiên nhẫn nữa. Dự cảm nguy hiểm lại xuất hiện!
Lão bản nheo mắt, hắn nhìn thấy một đạo tàn ảnh màu đen lóe lên sau đó trưởng lão áo trắng bị một vật gì đó xuyên qua xương bả vai. Vết thương nặng khiến ông ta đau đớn.
Dù là lão bản cũng cảm thấy lông tơ dựng đứng còn đám người xem đã giật mình thon thót.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
- Ta không cảm thấy gì cả?
- Chả lẽ tu sĩ ở đó cũng biết thuật ngự kiếm?
Tố Thiên Cơ nói:
- Ta cũng chưa từng nghe thấy Tiểu Nguyệt nói đến vấn đề này… Hay Tiểu Nguyệt không phải người ở linh châu?
- Hình như không phải thuật ngự kiếm.
Hai mắt Ngưng Bích lóe lên ánh sáng xanh kì dị:
- Đó không phải thuật ngự kiếm,
Đúng thế, nhìn qua thì là vậy nhưng cô gái họ Lý và trưởng lão chỉ nhìn thấy một viên bi sắt màu đen đang lơ lửng trước mặt.
- Đây là cái quỷ gì vậy?
- Tà mà ngoại đạo, chúng ta liều mạng với ngươi!
Một gã đệ tử đứng bên cạnh hét lên và lao về phía trước.
- Chậm đã!
Cô gái còn chưa kịp nhắc nhở, một tàn ảnh màu đen lóe lên, tên đệ tử kia đã ôm lấy yết hầu ngã xuống.
- Tam sư đệ?
Đám người đau khổ hét lên. Ai cũng có thể nhìn thấy sự sợ hãi đang lan tràn trong ánh mắt của họ.
Nếu họ không thể trốn thoát thì kết cục của mọi người cũng sẽ như thế mà thôi.
Viên bi sắt kia vẫn lơ lửng giữa không trung như một vật vô hại nhưng áp lực của nó khiến ai cũng sợ hãi.
- Đây là…!
Cô gái tỏ ra hoảng sợ, chỉ vào viên I nói:
- Đây là… kiếm hoàn!
- Coi như ngươi có chút kiến thức.
Âm thanh lại vang lên.
Đây không phải phi kiếm lại có thể chém sắt như chém bùn. Mềm có thể hóa thành nhẫn, linh khí thành tơ, đây là phương pháp chế tạo đã thất truyền của một bảo vật tuyệt thế - kiếm hoàn.
Người sở hữu vật này lại có thể điều khiển tự nhiên thì chắc chắn sau lưng là một thế lực khổng lồ.
Tu sĩ sở hữu nó sẽ lên một cấp bậc khác vì sức mạnh của nó có thể xé rách phòng ngự của pháp thuyền, càng không cần nói đến pháp khí hộ thân.
Cô gái cười như khóc hét lên:
- Thật không ngờ Vấn Thiên kiếm cung cũng dám làm chuyện bỉ ổi như này chỉ vì một bảo vật. Đúng là không gì là không thể xảy ra!
Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch. Dù cho bây giờ bọn họ có thể chạy trốn thì thế lực kia cũng tuyệt đối không cho bọn họ một con đường sống!
Kênh chat:
- Hình như lão bản cũng không chạy được.
Hắn nhíu mày vì cảm thấy vô số đạo khí tức ở xung quanh đã bao vây chỗ này.
- Bảo vật là do người tài giữ. Muốn trách thì hãy tự trách mình quá yếu. Bây giờ ta sẽ giết chết toàn bộ các ngươi kể cả các ngươi có giao Huyền Cơ ngọc đi chăng nữa!
Kẻ này quá điên cuồng, tự đại. Gã coi bọn họ chỉ là những con kiến, và có thể nghiền chết thế nào cũng được.
Có lẽ đối với gã thì những tu sĩ ở đây chỉ là con kiến thật.
Một người từ trên cao hạ xuống như chúa tể hạ phàm.
- Nam Cung Cửu Vấn!
Kiếm hoàn lại bay đi.
Sự tuyệt vọng đã bao phủ lên toàn bộ mọi người.
Ai cũng không tự chủ được mà nhắm hai mắt lại.
- Không ngờ trên đời còn có thứ này?
Đám người xem trực tiếp trợn tròn mắt.
Thuật ngự kiếm đã khiến bọn họ giật mình nhưng không ngờ còn có thứ gọi là kiếm hoàn.
- Các bạn thử nói xem thuật ngự kiếm và kiếm hoàn, ai mạnh hơn?
- Hình như không chênh lệch lắm.
Nguyễn Ngưng nói thầm:
- Không biết ai mới là chính tông
- Keeng!
Đúng lúc này một đạo kiếm quang xuất hiện.
Kiếm hoàn dừng lại
- Chặn!
Kiếm từ đâu tới?
Lão bản tỏ ra không vui:
- Nói nhảm, đương nhiên là thuật ngự kiếm của ta là chính tông!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.