Dịch: Mink *** - Đồ ăn ở đây rất ngon nhưng hơi ít! Khương Hiên và hai tên hộ vệ tức muốn hộc máu, Tiểu Nguyệt cũng đồng cảm giải thích: - Mỗi ngày mỗi người chỉ được ăn một lần, không thể tăng thêm! - Đâu chỉ là ăn ngon! Khương Hiên cầm đôi đũa nói: - Uống Cocacola quá sảng khoái, ăn mì tôm giúp tinh luyện linh lực, cắn một miếng xúc xích thì cả thần thể tràn đầy năng lượng và cả lạt điều nữa… - Đâu chỉ có thê! Chân Viêm cầm cốc trà sữa nói: - Chỉ một ngụm, ta cảm thấy lực Chân Viêm trong cơ thể đã tinh thuần hơn rất nhiều! Tên hộ vệ bên cạnh có bàn tay như quạt hương bồ đang nắm chặt cốc trà sữa, ngạc nhiên nói: - Đâu chỉ có thế! Ta tu luyện bí quyết Hàn Minh nên cơ thể luôn bị băng giá, phải dùng linh lực điều tức. Đây là bệnh không có cách nào trị tận gốc nhưng chỉ một ngụm trà sữa, ta đã không còn cảm thấy lạnh giá nữa. Thật sự quá thần kì! - Cái gì? Chân Viêm thiếu chút nữa thì vỗ ghế đứng lên. Không ngờ Hoang Hải vực còn nhiều thứ tốt như này. Y lập tức nghĩ đến thực lực của lão bản nên không dám hành động quá khích. Khương Hiên nghiêm túc nhìn chằm chằm lão bản nói: - Các hạ không thể châm chước một chút sao? Ta sẽ dùng giá cao hơn để mua được chứ? Lại bán cho ta thêm một cốc mì tôm nữa! Lão bản thờ ơ. Mọi người xung quanh đều tỏ ra bản thân đã sớm biết như thế. - Ngươi muốn thế nào? Khương Hiên cau mày nói. - Rốt cuộc thì phải như nào người mới chịu bán? Khương Hiên tức tối. Lão bản vẫn bình chân như vại. Gã đành phải cúi người thì thầm vào tai Tiểu Nguyệt - Tiểu muội… Lão bản không phải dân buôn bán à? Tại sao lại làm ăn kiểu không muốn kiếm tiền thế này? Muội rất thân với hắn phải không? Hay muội lấy giúp ta thêm một cốc mì nữa? - Gì thế? Tiểu Nguyệt buồn bực nói: - Chính muội cũng chỉ được ăn một cốc thôi! - Cái gì? Quả thực là đau lòng quá đi. Nhưng mà… Khương Hiên trầm giọng hỏi: - Lão bản có lai lịch như nào? Còn có tiền bối gì ấy nhỉ? - Không phải là khoác loác đấy chứ? Chân Viêm hỏi: - Trong quán net còn có tiền bối sao? - Có chứ. Tiểu Nguyệt hưng phấn nói: - Ví dụ như lão bản vừa sử dụng thiên kiếm chính là học của Vô Danh tiền bối, Nạp Lan lão gia tử dùng kiếm hai mươi ba của lão kiếm thánh…. - Ậc… Ba người nghe xong vẫn không hiểu chuyện gì, gã hỏi: - Thật sự có thể trấn áp không gian? - Đương nhiên rồi! Tiểu Nguyệt tỏ ra thần bí nói: - Kiếm hai mươi ba mạnh đến mức trừ suy nghĩ của bản thân thì bất kì cái gì khác cũng đều không thể di chuyển nửa phân! Chỉ đứng như tượng mặc cho người khác chém giết! Ba người nhìn nhau. Đây có phải sự thật không? Quy tắc không gian bây giờ họ mới sử dụng trong trận pháp và các loại phương thức hỗ trợ trong đời sống. Một số người mạnh hơn đã áp dụng nó trong truyền tống trận nhưng sử dụng trong chiến đấu thì cực ít người làm được. Không ngờ tại chỗ này một võ giả có thể áp dụng quy tắc không gian vào chiêu thức. Hừ! Tuyệt thế cường giả có thể trấn áp không gian là chuyện bình thường. Khương Hiên nói: - Ta chỉ không ngờ là nơi như này cũng xuất hiện cường giả như vậy. - Chúng ta không bái kiến ngay khi vừa đến đây là sai lầm lớn. Gã nói tiếp: - Không biết các vị có thể tiến cử chúng ta với tiền bối được không? Sau thời gian một nén nhang. - Muội nói là còn có người lợi hại hơn á? Khương Hiên kinh hoàng nói: - Dante đại năng có thể điều khiển thời gian. Gã đứng bật dậy vì quá hoảng sợ. - Đúng vậy. Tiểu Nguyệt tự đắc. - Muội đang chơi game đó. - Ặc Hai tên hộ vệ nhìn Khương Hiên hỏi: - Chúng ta có thể gặp vị tiền bối này không? … Sau ba giờ Ba người đã chờ đến lúc có máy. - Không ngờ muốn gặp tiền bối còn phải xếp hàng. Tiểu Nguyệt hướng dẫn ba người bắt đầu hành trình của chính mình - Chém! Chém! Chém! Ba người đang cầm đại kiếm chém liên tục. - Không đúng, sai rồi. Các huynh đánh như vậy không phải rồi. Tiểu Nguyệt biểu diễn thao tác của mình cho ba người nhìn. Không lâu sau. - Thì thầm! Bổn công chúa đã đánh tới nhân mã Kanon rồi! Tiểu Nguyệt điều khiển Dante, tỏ ra đắc ý khoe khoang: - Đánh xong trận này, ta cũng có thể tìm hiểu pháp tắc thời gian. - Như vậy cũng được à! Khương Hiên và hai tên hộ vệ: - “…” - Đúng rồi, còn có chiêu này lợi hại hơn cơ! Các huynh nhìn nè! Tiểu Nguyệt làm mẫu. Ba người: - “…” Hoang Hải vực này là như nào vậy? Rốt cuộc là chúng ta sai hay thế giới này sai? … Trong Nam Hoa tông. Bây giờ Nam Hoa tông đã không còn cấm địa ở sau núi nữa. Sau khi mọi người xây dựng lại thì chỗ đó đã có một tiểu viện nhỏ. Thủy Tiêm Vân ở đó. Cô ta đang điều khiển khí trong cơ thể đến mức đỏ bừng cả mặt. - Ma bạo! Cô ấy hét lên. Ma khí trong cơ thể thoát ra và cả cánh tay của cô ấy trở nên đen kịt, đồng tử chuyển sang màu đỏ. Hai cái sừng màu đen mọc trên trán. Cô ta cười rất quỷ dị. Ngay sau đó, ma khí như quả bóng xì hơi chui vào lên bên trong cơ thể. Sắc mặt tái nhợt, cô ta thở phào nói: - Lực lượng này nắm giữ khó quá. Ta đã chơi game lâu như vậy mà vẫn chưa thể thuần thục. Chắc phải chơi thêm nhiều nữa mới được. Lúc này ở thành Bán Biên. Ở phía đông, một tòa trạch viên hoa lệ là chỗ ở của yêu nữ. Không ai dám quấy rầy nàng ta. Nhưng gần đây, nơi này luôn phát ra tiếng cười rùng rợn. - Ha ha ha ha! Thật không ngờ là trong quán net cũng có phương pháp không chế lực lượng dị chủng trong cơ thể. Một giọng nữa kiều mỹ vang lên. Bên trong đại điện của một tòa kiến trúc như cung điện màu trắng. - Ai nha… Hình tượng này thật sự không đẹp lắm, vẫn là biến trở về như cũ đi. Một cái đuôi màu xanh rất dài chậm rãi co rút lại và biến mất. Một cơ thể ngực tấn công mông phòng thủ, mặc áo váy màu xanh, lộ ra cặp chân trắng như trứng gà bóc. Hai chiếc răng nanh cũng chậm rã thu nhỏ lại. - Hừ! Ngày mai ta sẽ học ma bạo từ lão bản. Sau này bổn tiểu thư chính là nữ ma kiếm sĩ đầu tiên của thế giới này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]