Chương trước
Chương sau
Dịch: Mink
***
- Tiểu Nguyệt có anh trai à?
- Thật là quái lạ… Sao ta không nghe nói nhỉ?
- Đúng đấy, ta cũng thế…
Mọi người nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông này.
Khương Tiểu Nguyệt vội vã thu gọn toàn bộ bức ảnh selfie cute hột me vào trong QQ.
QQ của nàng cũng đang hiện thông báo liên tục. Trong nhóm chat của lão bản, nàng vội vã gửi tin nhắn lên đó:
- Lão bản, tí nữa nói tiếp nhé, hì hì.
Nàng vội vàng đi ra khỏi quầy.
Khương Hiên cũng không hiểu tình hình lúc này là như nào nhưng gã vẫn tỏ ra lạnh lùng, nói:
- Dám không nói gì mà đã chạy đi chơi. Còn không thèm gửi tin báo bình an về cho bố mẹ suốt một năm trời, phụ…
Gã đang định nói phụ hoàng nhưng nhanh chóng sửa lại:
- Bề trên rất lo lắng cho muột đó.
- Khụ khụ!
Nạp Lan Hồng Vũ ho nhẹ nói:
- Từ trước tới nay nha đầu kia ở quán net này cũng không bị ai bắt nạt, hay lăng nhục nên các hạ cứ yên tâm.
- Chuyện này ta biết!
Giọng nói của gã rất bình thản nhưng không biết do suất thân cao quý hay bẩm sinh mà nó rất cao ngạo và lạnh lùng.
- Chỉ bằng đám tu sĩ các người mà muốn bắt nạt tiểu thư thì hơi khó đó.
Hai tên hộ vệ khinh thường nói.
- Hả?
- Hoang Hải vực?
Mọi người chỉ biết nhìn nhau.
Tuy ai cũng không hiểu đó là gì nhưng giọng điệu và thái độ khinh thường của đối phương thì quá rõ ràng.
Không ít người chơi đều hơi nhíu mày.
Khương Hiên nhìn chằm chằm vào Tiểu Nguyệt nói:
- Muội chơi đã đủ chưa? Nên về nhà thôi.
Tiểu Nguyệt nghe thấy hai chữ về nhà thì lập tức tỏ ra không vui. Nàng phồng ma chu môi, nói:
- Không về! Chỗ đó có gì đâu mà chơi?
Hơn nữa nếu ta về nhà thì sẽ không được chơi game, ăn đồ ăn ngon nữa!
Gã tỏ ra nghiêm túc nói:
- Với thân phận của muội thì không thể ở chung với đám tu sĩ này.
Hai tên hộ vệ cũng khuyên:
- Tiểu thư, quốc gia phàm nhân này có gì tốt chứ? Với thân phận của ngài thì không thích hợp ở đây, ngài hãy trở về nhà cùng với thiếu gia đi!
Tiểu Nguyệt nghẹo đầu sang một bên, nhất quyết không theo.
- Lần này phụ thân đã nói chuyện với viện trưởng Hạo Thiên viện rồi. Đầu xuân sang năm, muội sẽ đến đó học.
Khương Hiên lắc đầu nói:
- Lần này không phải đại ca không giúp muội mà phụ thân bắt ta phải làm.
- Học cái gì chứ?
Tiểu Nguyệt càng tỏ ra tức giận, nói lớn:
- Không cần đến trường! Muội vẫn đang rất tốt, tại sao phải đi học?
Khương Hiên cảm khái nói:
- Đi học ở Hạo Thiên viện là việc quan trọng, đây không phải là việc riêng của muội.
- Không đi đấy!
Tiểu Nguyệt khoanh tay ngang ngược nói:
- Tại sao phải là muội? Nếu muốn thì cha tự mình đi học đi!
Gương mặt Khương Hiên co quắp.
- Thật sao?
- Không đi, không đi!
- Ạch
Tố Thiên Cơ nói:
- Nếu nha đầu không muốn đi Hạo Thiên viện thì sao cứ phải bắt ép muội ấy chứ?
- Đúng thế…
Lam Yên thì thầm:
- Hạo Thiên viện cái gì chứ, ta còn chưa nghe nói đến nơi đó bao giờ? Nếu muộ muốn học thì đến Lăng Vân học phủ cũng được mà. Với thiên phú của Tiểu Nguyệt thì muội ấy chắc chắn có thể phân vào lớp chọn.
- Đúng thế!
Tiểu Nguyệt hùa theo nói:
- Muốn đi học, tại sao muội không được học ở Lăng Vân học phủ? Đi Hạo Thiên viện làm gì?
- Lăng Vân học phủ?
Ba người không biết chỗ này là như thế nào. Khương Hiên hỏi:
- Lăng Vân học phủ ở đâu?
Tiểu Nguyệt chỉ bên ngoài nói:
- Đây là học phủ lớn nhất Đại Tấn, ở bên ngoài thành.
Khương Hiên sửng sốt.
- Khốn nạn!
Gã vỗ bản, tức giận nói:
- Hoang đường! Muội nghĩ Hạo Thiên viện là đâu chứ? Sao có thể so sánh như thế? Chỉ một tòa học phủ của phàm nhân có thể sánh bằng với nó sao?
- Thì sao chứ?
Tiểu Nguyệt nghiêm túc nói:
- Tại Lăng Vân học phủ, học viên đều là nhân tài, vừa khiêm tốn lại chơi game giỏi. Tại sao muội lại không học ở đó được?
Diệp Tiểu Diệp ghé vào tai nàng và nói:
- Đúng đấy, Vân Hải tông của bọn ta cũng chưa nghe thấy Hạo Thiên viện.
- Ếch ngồi đáy giếng. Ngay cả Hạo Thiên viện cũng không biết còn thích ra vẻ, thật buồn cười!
Một tên hộ vệ cười nhạo.
- Rất lợi hại sao?
Diệp Tiểu Diệp vẫn tỏ ra thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ ở bên thành Bán Biên? Hừ! Các ngươi có biết là đám người bên kia đều phải học hỏi luyện khí thuật của chúng ta không hả?
- Bán Biên thành là cái gì?
Hộ vệ cười nhạt nói:
- Hạo Thiên viên đã tồn tại từ thời Viễn cổ. Mỗi hoàng tử, hoàng nữ của các gia tộc lớn như Hiên Viên, Thanh Khâu đều đến đó học tập. Thậm chí tu sĩ truyền kì vang danh thiên cổ Vương Tử Tiêu đều từng học tại đó.
- Vương Tử Tiêu là ai?
- Chưa nghe nói bao giờ…
Đám người xung quanh đều chưa từng nghe đến những cái tên này.
- Lý đạo huynh.
Một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Trong sách cổ của tông môn có ghi chép Tử Tiêu chân nhân đúng không?
- Hình như…
Lý Long Uyên hoảng sợ:
- Hình như… Đúng vậy!
- Đây thật sự là…
Hai người đều tỏ ra hoảng sợ:
- Đây là người đến từ bên ngoài!
- Thật sự giống như trong sách cổ ghi lại.
- Chân Viêm.
Khương Hiên liếc nhìn tên hộ vệ nói:
- Nói nhiều làm gì?
- Thuộc hạ biết tội!
Khương Hiên khuyên Tiểu Nguyệt:
- Muội biết phụ thân bắt ta tự mình đến đây là vì sao rồi chứ? Lão nhân gia đã biết tính khí của muội sẽ không chịu làm theo ý ngài nên mới bắt đại ca đến đây.
Gã lắc đầu, than thở nói:
- Phụ thân đã nói rồi, nếu muội không chịu về, đại ca phải bắt muội mang về.
- Haiz…
Mọi người nhìn nhau nhưng không thể làm gì vì đây là chuyện nhà người ta.
Bỏ mặc thì cũng không tốt.
Họ đành phải gửi tin nhắn qua QQ.
Tống Thanh Sơn:
- Lão bản, không tốt, Tiểu Nguyệt bị bắt đi rồi!
- Cái gì! Tiểu Nguyệt bị bắt đi là sao?
Lão bản còn đang mải chơi game:
- Ta còn đang bận chơi game, đừng đùa nữa!
- Lão bản không quan tâm đến Tiểu Nguyệt à?
Tố Thiên Cơ cũng gửi tin nhắn đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.