Chương trước
Chương sau
“Vậy các ngươi cứ đi theo…”Còn có người nhờ hắn dẫn đi gây sự? Ông chủ Phương lộ vẻ kinh ngạc.
Quăng kiếm phù văn bản rộng ra cửa, thi triển Vạn Kiếm quyết, lập tức chia ra thành hơn 10 thanh phi kiếm, lơ lửng trước cửa tiệm.
Ông chủ Phương ngoắc tay, nói: “Muốn đi theo thì phải đuổi kịp đấy.”
“…” Tròng mắt tất cả mọi người trừng đến mức sắp rớt ra, thật con mẹ nó chúng ta mới vừa học Ngự Kiếm thuật thôi mà, có cần như vậy hay không?!
Còn một bên khác, Trâu Mạc đứng bên trên pháp chu, trong mắt lưu động dị quang, nhưng cảm giác đau nhói kịch liệt lập tức làm hắn nhắm hai mắt lại.
“Tiếp tục như vậy thì không được đâu, tiểu gia hỏa.” Ngưng Bích khẽ thở dài, “Nghĩ thử xem, nếu như trì hoãn quá lâu, bọn gia hỏa bắt cóc vị Nguyễn tỷ tỷ kia đã lấy được tiền, trực tiếp giết con tin thì sao.”
Toàn thân Trâu Mạc lập tức rùng mình một cái, vừa nghĩ đến hình ảnh như vậy, lập tức gầm lên một tiếng, hai mắt bỗng nhiên mở lớn!
Trâu Mạc chỉ cảm thấy một mảnh cường quang đâm vào trong mắt, cho dù thời tiết âm u như thành Bán Biên cũng chưa từng có ánh sáng chói mắt như vậy!
Nhưng khi một mảnh ánh sáng trắng qua đi, toàn bộ thế giới trước mắt đều phảng phất như có biến hóa khác, sự vật chung quanh muôn hình muôn vẻ, bắt đầu trở nên hoàn toàn khác biệt.
“Ta nói tiểu tử kia tại sao lại có vận khí tốt như vậy…”Ngưng Bích ôm cánh tay, “Thật muốn đào góc tường…”
“Đại tỷ! Thấy rồi!” Trâu Mạc ngạc nhiên hô lên.
Ngưng Bích tùy ý đánh ra một đạo pháp quyết, toàn bộ pháp chu lập tức biến mất không còn tung tích trên bầu trời, giống như đã tang hình.
Cùng lúc đó, ông chủ Phương thu được tin tức: “Đã tìm được.”
Quảng trường mười tám, so với quảng trường ba mươi sáu trật tự ngăn nắp ở chỗ Phương Khải, nơi này lộ vẻ không ít hỗn loạn.
Ở cuối con đường là một tòa nhà ba tầng, tên tu sĩ đeo băng gạt trên mặt còn đang nhìn chằm chằm người đi trên đường phố.
“Đến rồi! Đến rồi!” Ngạc nhiên kêu lên.
“Sau này chúng ta phát tài rồi!”
“Hình như ta thấy mình đang nằm trên núi Linh Tinh!”
“Chờ sau khi đoạt xong số tiền này, lão tử sẽ đem theo tiền rời khỏi địa phương quỷ quái này, tìm một nơi tốt đẹp hơn để sống.”
“Ha ha ha ha ha!”

Một bên khác, ở một chỗ ẩn nấp phía sau tòa nhà 3 tầng, bỗng nhiên xuất hiện 2 bóng người hạ xuống không một tiếng động.
“Còn chịu đựng được hay không?” “Không có…không có vấn đề.” Trâu Mạc vội vàng trả lời.
Lập tức thấy trong mắt Trâu Mạc lóe lên dị mang càng dồn dập hơn, phảng phất như một cỗ máy bị quá tải: “Ở ngay dưới đất, có hai người trông coi.”
“Vậy thì chỉ vị trí cho ta đi.” Ngưng Bích khẽ cười nói.
Trốn bên dưới mặt đất chính là tên nam tử mặc đấu bồng màu đen cùng mấy tên lưu manh đeo băng khác nhau, tu vi của mấy người rõ ràng cũng không thấp.
Hai người lộ ra vẻ cực kỳ cảnh giác, thời thời khắc khắc đều chú ý tình huống chung quanh. Ở trên cái bàn giữa hai người bọn hắn đặt một cái hũ đen nhánh, bên trên cái hũ đặt hai tấm phù triện được vẽ bằng màu tươi, lộ vẻ cực kỳ quỷ dị.
Đúng lúc này, dường như có một cơn gió thổi vào phù triện.
“Chuyện gì xảy ra?!” Mắt hai người lộ ra tinh mang, vội vàng tiến lên kiểm tra.
Không phát hiện bất kỳ dị trạng gì.
“Tốt.” Ngưng Bích mở miệng nói, “Trong thời gian ngắn, không ai có thể làm gì được hồn phách của tiểu cô nương kia.”
“Ông chủ nhỏ, nhiệm vụ hoàn thành!” Phương Khải xem ngọc giản truyền tin, “Nhớ kỹ thù lao của người ta nha.”
Phương Khải: “…”
Cùng lúc đó, Nguyễn Ngưng cũng đã mang theo Linh Tinh đi đến trước cổng chính lầu một, mắt mấy tên tu sĩ đều đã toát ra lục quang.
Trong lúc đó chỉ nghe một tiếng nổ vang ầm ầm!
Một đạo kinh lôi từ đâu giáng xuống, nện mạnh lên nóc nhà, lập tức nóc nhà bị nện ra một lỗ thủng lớn. Ngay sau đó chỉ nghe một tiếng hô to: “Người ở bên trong nghe đây, hiện tại các ngươi có thời gian mười giây đồng hồ, lập tức tước vũ khí đầu hàng, giao con tin ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Nghe được âm thanh này, toàn thân mấy người run lên, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức thấy mấy chục thanh phi kiếm bay đầy trời, trên mỗi thanh kiếm đều có một tu sĩ, bao vây cả tòa nhà lại: “Lão đại, tại sao bọn hắn tìm được nơi này?”
Tu sĩ khôi ngô mặc đấu bồng đen biến sắc, nhìn lên bầu trời, cười lạnh nói: “Ta khuyên các ngươi không nên tới gần thì tốt hơn, nếu không đồng bạn của các ngươi sẽ khó giữ được tính mạng!”
“Thì ra là thế!” Mấy tên tu sĩ trước đó còn kinh hô lập tức lớn gan, cười gằn nói: “Lão đại nói đúng, trong tay chúng ta còn có con tin!”
“Đừng lộn xộn, nếu không chúng ta lập tức giết tiểu nương bì này ngay!”
“Ông chủ, chỉ có mấy tiểu lâu la này gây sự thôi sao?” Đường Nguyên khinh thường, nói.
“Giao cho ta, giao cho ta!” Gia Cát Bạch là trung niên mặc trường bào trắng, da mịn thịt mềm, giống như một thư sinh yếu đuối, nhưng trên thực tế tính tình lại nóng như lửa, đoạt lấy quyền trượng Cốt Ngọc trong tay Đường Nguyên, điểm tới phía trước.
Một mảnh hàn khí đông lạnh lập tức thành hình, băng trùy cùng cuồng phong gào thét, cơ hồ trong nháy mắt nguyên một tầng lầu đã bị cuốn thành bột mịn.
Mạc Thiên Hành nắm thời cơ, vung tay áo ra, liền mang người ra bên ngoài.
“A!” Nguyễn Ngưng kinh hô một tiếng, sắp bị dọa ngất, cái mạng nhỏ của mình còn nằm trong tay người khác, lúc này đánh vào đây, không phải mình sẽ chết sao!
“Ha ha ha ha!” Gia Cát Bạch cười như điên nói, “Cây quyền trượng Cốt Ngọc này quả thật danh bất hư truyền!”
“Các ngươi muốn chết!” Mặt tên tu sĩ mang đấu bồng đen lập tức trở nên âm trầm, ra lệnh một tiếng, quanh người lập tức hiện ra vô số bóng đen.
“Để ta thử một chút!” Gia Cát Bạch cầm còn chưa nóng tay, lại bị Hề Trầm Chu giật. Cùng lúc đó, mười mấy bóng đen đã tấn công tới từ bốn phương tám hướng.
Trong miệng Hề Trầm Chu khẽ ngâm, lập tức vô số hắc khí ngưng tụ quanh người, vung quyền trượng Cốt Ngọc trong tay lên, liền hóa thành một con giao long to lớn bay lên trên không trung!
“Rống!”
Một tiếng sấm nổ vang, những cái bóng màu đen xung quanh lập tức bị thôn phệ không còn!
Hề Trầm Chu lập tức há hốc mồm nhìn cốt trượng trong tay: “Thần khí! Thật sự là Thần Khí, dùng thật là tốt quá! Ta cảm giác trình độ khống chế pháp thật cùng với uy lực đều tăng lên vược bậc!”
“Xem lão tử triệu hoán Thần Thú!” Tiết Thủy Long giương kiếm Long Văn trong tay lên, nhất thời chỉ thấy một con Hỏa Kỳ Lân xuất hiện, trong miệng phun ra hỏa diễm, mấy tên tu sĩ vừa xông lên trước nhất thời bị hỏa diễm bao phủ quanh thân, điên cuồng rú thảm!
Mặc dù sau này tính trưởng thành của Thần Thú bị suy giảm, nhưng thần thú của đạo sĩ cũng không phải là để trưng cho đẹp, huống hồ bản thân kiếm Long Văn đã có tác dụng tăng cường Thần Thú cực mạnh, càng không cần nói bản cường hóa long văn của hệ thống.
Sau khi thi triển thuật Chiến Giáp Thần Thánh cùng U Linh Thuẫn, Tiết Thủy Long giống như một cự thú chiến tranh cực lớn, chỗ nào hỏa diễm đi đến, phòng ốc lập tức thiêu hủy hết. Tiết Thủy Long trực tiếp đánh ra một đạo Ngự Phong Thuật để Thần Thú bay lên không trung, vừa mới bay lên, đám tu sĩ cơ hồ không có chỗ nào để trốn, nhao nhao hóa thành từng mảnh cháy đen, rơi xuống đất!
“Rất tốt! Kiếm Long Văn này lão tử cực kỳ vừa ý!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.