Dịch giả: Đường Huyền Trang Mộng?! Tất nhiên là một giấc mộng! Lúc này, Lý Tiêu Dao còn đang làm tiểu nhị tại khách sạn Vân Lai, câu chuyện chỉ mới bắt đầu, nếu như mạnh đến mức lên trời xuống đất thì còn sợ cái rắm Bái Nguyệt giáo chủ! Cho nên, mọi người nhìn thấy tên Quỷ Bà La Sát dữ tợn kia đã biến thành thẩm thẩm của Lý Tiêu Dao, một cái nồi đang bay về hướng Phương Khải... Tất cả đều giật mình. Loại cảm giác tương phản nghiêm trọng này... Ngay sau đó, tất cả mọi người đều ôm bụng cười! - Ha ha ha! Ta nói lão bản này, trò chơi này là hài kịch sao? - Nhân vật chính này đúng là khôi hài. - Đây chính là kiếm tu sao? Mấy người An Thành cười đến nỗi đau cả bụng: - Một cây tiên kiếm nhập Thanh Minh, lên tận trời xanh xuống hoàng tuyền, bên trong khách điếm nồi một cái, một giấc ngẩng lên trời ba sào! - Ngươi xem, ngay cả đại thẩm ngươi cũng nói, bớt nằm mơ giữa ban ngày đi! Mấy người Thẩm Thanh Thanh cười run hết cả người. - Nếu như đó là hài kịch. Lâm Thiệu cười nói. - Ta thừa nhận là đã thành công chọc cười ta! Nghe mấy người trêu chọc, mặt Phương Khải dài ra, từ trên giường đứng dậy. Đương nhiên, thời điểm mà bọn hắn nói như vậy, còn không biết mình tiến vào cái hố gì. - Còn không phải sao! Âu Dương Thừa cũng nói. - Ngươi xem nhân vật chính của Võ Tiên, người ta tốt xấu gì cũng thiên tư trác tuyệt, xuất thân cao quý, nhân vật chính ở trò chơi của ngươi, là một tiểu nhị a? - Tiểu nhị thì có thiên phú cái gì? Không thể nào tu tiên, luyện võ còn quá sức. Bộ Xa cũng bình luận. - Luyện bao lâu, không phải là đánh nhau ngoài đường sao? Phương Khải vỗ trán, bắt đầu vì bọn người dị giới mà mặc niệm: "... Đoán chừng đám người dị giới này ngay cả củi mục lưu và phàm nhân lưu cũng chưa từng thấy qua..." Phương Khải xuống giường, theo phân phó của Lý đại thẩm đi tiếp đãi khách hàng, không thể không nói, trò chơi giả lập hiện thực, dường như không khác hiện thực là mấy. Trải nghiệm trò chơi cũng không cần nói nhiều, cho dù không ai xem, chỉ mình Phương Khải chơi cũng đã đủ nghiền! Trò chơi giả lập hiện thực bản remake của hệ thống, độ tự do lại càng không cần phải nói. Phương Khải đi ra khỏi quán, nhìn thấy một lão đạo sĩ say như chết đang đổ gục ở cửa. Đây chính là tình tiết của cốt truyện, để thể thấy được Ngự Kiếm Thuật, rồi tiếp đó là thời gian ra biển. Lý Tiêu Dao từ nhỏ đã mất bố mẹ, đều do thẩm thẩm nuôi lớn, bây giờ thẩm thẩm bỗng nhiên bị bệnh, không thuốc nào chữa, khiến cho Lý Tiêu Dạo phải mạo hiểm ra biển, đi Tiên Đảo ở hải ngoại để xin thuốc, đến nơi này, toàn bộ câu chuyện mới bắt đầu. Biển cả mênh mông, lại đúng lúc sóng lớn, càng không cần phải nói sắc trời đã muộn, nếu là đến đêm, thì trên biển càng nguy hiểm, mà bây giờ, Lý Tiêu Dao vẫn chỉ là một tên tiểu nhị bình thường. Đừng nói tu luyện, ngay cả vỗ công cũng chỉ như mèo ba chân. Không có thực lực, không có tu vi, từ trên xuống dưới đều là người bình thường, lúc này ra biển chính là cửu tử nhất sinh, nhưng khi mọi người thấy Lý Tiêu Dao quyết định ra biển, trong lòng mọi người đều có một loại cảm xúc bội phục với tên tiểu nhị bình thường này. Nếu Lý Tiêu Dao là một tu sĩ có tu vi, hoặc võ giả thực lực cao cường, bọn hắn sẽ không sinh ra cảm xúc như vậy, nhưng hắn lại là một người bình thường vô cùng nhỏ bé trên cái thế giới này, mới khiến cho người ta sinh lòng rung động! Điều này khiến cho tất cả mọi người đều không kìm lòng được mà xem tiếp, muốn nhìn xem một tên thiếu niên xuất thân bình thường này, sẽ phải nghênh đón kết quả nào, là táng thân biển cả, hay là cửu tử nhất sinh, may mắn đến được cái tiên đảo không biết phúc hay họa kia. Một đoạn này, bọn hắn xem đến nhập thần. Mà khi bọn hắn nhìn thấy Lý Tiêu Dao không những không chết, còn lấy được một tiên nữ về làm lão bà.... - Ghen tị a! Không ít người nghiến răng nghiến lợi, so với người ta, mình có thiên phú có xuất thân, kết quả... Đúng là sông trên thân chó! - Sao Linh Nhi lại đẹp vậy...! Lâm Thiệu lộ ra bản mặt của Trư ca. - Nói đến đấy, bản thiếu cũng muốn cưới vợ... An Thành lệ rơi đầy mặt! - Coi như ngươi lấy lão bà cũng không đẹp bằng một nửa Linh Nhi tiên nữ! Bộ Xa trực tiếp nói. -... An Thành co mặt lại, rõ ràng là bị đả kích! - Lão bản! Ta muốn chơi trò chơi này! Âu Dương Thừa trực tiếp hạ quyết định! Lúc này tạm thơi không nói đến mấy người Nạp Lan Hồng Vũ, chí ít mấy người tuổi trẻ An Thành, Tống Thanh Phong đã sớm cảm xúc tuôn trào! - Ngươi ngậm miệng đi. Lý Hạo Nhiên khinh bỉ nói. - Hôm nay ngươi đã chơi hết thời gian, xem lão bản chơi đi! -... Chẳng qua, tên Lý Tiêu Dao này vẫn không có bản lãnh gì a... Một không có võ khí, hai không có tu vi, rất yếu a... Thẩm Thanh Thanh thở dài một hơi. Mà đúng lúc này, mọi người nhìn thấy Phương Khải điều khiển Lý Tiêu Dao, nửa đêm chạy ra ngoài. -!!?? Mọi người không hiểu chuyện gì. - Chủ quán, giờ này ngươi chạy ra ngoài làm gì vậy? - Hình như... Trước đó tên đạo sĩ nghèo có nói, muốn dạy cho hắn kiếm pháp? Hình như là ban đêm? Cũng chỉ có vài người nhớ đến chi tiết này, tỉ như Thẩm Thanh Thanh. - Ngươi nói tên đạo sĩ nghèo kiết xác kia sao, hắn có cái bản sự gì mà dạy? Cuối cùng Nạp Lan Hồng Vũ cũng mở miệng, giọng nói mang theo vẻ khinh thường. - Chẳng lẽ sư phụ của Lý Tiêu Dao chính là tên đạo sĩ nghèo đói đó? Tất cả mọi người đều biểu hiện ra vẻ khó tiếp nhận. Âu Dương Thừa vừa mối hô muốn chơi cũng ngừng lại, nhận một tên đạo sĩ nghèo đói làm sư phụ?! Cũng quá thấp kém đi?! Mà tên đạo sĩ kia ngay cả tiền uống rượu cũng không có, còn phải đòi hỏi một tên tiểu nhị ở cái quán nhỏ này? Thời thế bây giờ, danh nhân ẩn sĩ, ai chả có thân phận hiển hách chứ?! Liền lấy Nạp Lan Hồng Vũ hắn mà nói, khi bắt đầu nhập ngũ thì mới chỉ có tu vi Võ Tông, rồi đánh đến khi Đại Tấn lập quốc, trải qua vô số lần sinh tử, mới ma luyện được tu vi như bây giờ! Không màng sống chết trăm năm, mới đứng ở vị trí này, đến mức này thì ai nguyện ý đi làm một tên đạo sĩ ăn mày nghèo đói chứ? Nếu không phải lúc đầu mở ra Ngự Kiếm Thuật quả thật cực kỳ kinh diễm, cho nên hắn mới muốn xem võ học pháp thuật trong trò chơi này có thật sự như thế hay không, nếu không hắn đã sớm đi! Mà lúc này, Phương Khải cũng vừa đi tới cái miếu Sơn Thần trên núi. - Các ngươi nhìn! Hình như tên đạo sĩ kia đang truyền thụ kiếm pháp! Khi mọi người đang phàn nàn, Từ Tử Hinh nhìn màn hình Phương Khải, kinh hô một tiếng! - Nhìn kỹ, lão phu chỉ dạy một lần! Bóng người lóe lên, đạo sĩ say đã bay ra ngoài miếu Sơn Thần, chờ đến khi Phương Khải đi ra ngoài, chỉ thấy đạo sĩ kia đánh kiếm quyết, ngự kiếm ra khỏi vỏ! - Kiếm thuật này?! Tất cả mọi người thấy có một chút quen thuộc! Hoặc là còn mang theo một ít cảm xúc sợ hãi ở bên trong. Đây chẳng phải là kiếm thuật trong mộng của Lý Tiêu Dao sao? Ngự Kiếm Thuật? Đây không phải giả sao? Không phải nằm mơ giữa ban ngày chứ? Chỉ thấy dưới ánh trẳng trên cao, kiếm khí tung hoành, như gió như sóng, kiếm thế chấn bát phương! Kiếm đến chỗ tinh diệu, chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy! Quan trọn nhất chính là, kiếm khí trước mắt xen lẫn cùng Ngự Kiếm Thuật, hòa làm một thể, hẳn tên đạo sĩ nghèo đói này là một kiếm tu? Pháp võ kiêm tu còn có thể luyện đến cảnh giới này?! Đợi đến khi một bộ kiếm thuật hoàn tất, đạo sĩ say liền đạp kiếm mà đi, nhìn trong màn hình thấy hắn lưu lại hai câu thơ: "Ngự kiếm thừa phong lai, trừ ma thiên địa gian, hữu tửu nhạc tiêu diêu, vô tửu ngã diệc điên. Nhất ẩm tẫn giang hà, tái ẩm thôn nhật nguyệt, thiên bôi túy bất đảo, duy ngã tửu kiếm tiên!" * *Dịch tàm tạm: Ngự kiếm cưỡi gió đến, trừ ma giữa thiên địa, có rượu vui tiêu dao, không rượu ta cũng điên. Một uống cạn sông lớn, lại uống hết nhật nguyệt, ngàn chén say không ngã, duy ta Tửu Kiếm Tiên! Thật lâu, tất cả mọi người đều không nói gì! Kiếm Tiên?! Là thật?! Kiếm thuật trong mộng, thế mà cũng là thật?! - Ngàn chén say không ngã, duy ta Tửu Kiếm Tiên! Tửu Kiếm Tiên?! Tất cả mọi người nhớ lại lúc trước còn xem thưởng tên đạo sĩ nghèo đói này, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã biến thành Tửu Kiếm Tiên?! Mà lại thật sư đánh ra Ngự Kiếm Thuật?! Nạp Lan Hồng Vũ quát lớn: - Ai có kiếm?! Cầm cho ta thanh kiếm! Mặc dù võ giả có thể ngưng khí thành cương, đao đoạn sơn hà, nhưng người nào nghĩ tới sẽ có một ngày ngự kiếm phi hành?! Nếu quả thật chó thể... Đừng nói mấy người Tống Thanh Phong, ngay cả Nạp Lan Minh Tuyết luôn luôn trấn định, cũng không thể che dầu được một sự kích động trong mắt! Ý nghĩa của chuyện này với các nàng, không cần nói cũng biết! Các nàng là những võ giả tu vi không cao, làm sao lại không muốn giống Lý Tiêu Dao lúc trước cơ chứ, ngự kiếm nhập Thanh Minh, cảm thụ thiên địa bao la hùng vĩ! Mà Nạp Lan Hồng Vũ thì để ý kiếm pháp của Tửu Kiếm Tiên: Cư nhiên lại tinh diệu như thế?! Nạp Lan Minh Tuyết lập tức lấy ra một thanh đoản kiếm. Nạp Lan Hồng Vũ nắm thanh đoản kiếm này trong tay, từ từ nhớ lại Ngự Kiếm Thuật của Tửu Kiếm Tiên. Bỗng nhiên, kiếm của Nạp Lan Hồng Vũ nhảy lên một cái! Tất cả mí mắt của mọi người, cũng theo đó mà nhảy mạnh một cái! - Nhìn tiếp một lần! Để lão phu lại nhìn một lần Ngự Kiếm Thuật! - Không phải các ngươi nói các ngươi không thấy hứng thú với trò chơi này sao, cái tên đạo sĩ nghèo đói thì có cái bản sự gì tốt mà dạy? Mặt Phương Khải không đổi sắc, một bên vừa điều khiển Lý Tiêu Dạo luyện tập Ngự Kiếm Thuật, một bên nói! -... Tất cả mọi người như bị một cái bạt tai lên tận nóc nhà, không kéo đầu xuồng được! Chúng ta cũng không còn gì để nói a!?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]