Sau khi giải trừ được chấp niệm, thân thể Lý Mộng liền bắt đầu toả ra ánh sáng trắng nhu hòa.
Bên trong ánh sáng, thân thể Lý Mộng càng ngày càng trong suốt.
Nó nói cảm ơn với hai chị em trẻ tuổi kia, nói lời cảm tạ đối với Trần Hạo, Chu Cương, thậm chí còn cảm tạ Triệu Nguyên một năm qua đã chăm sóc cho nó.
Sau cùng, Lý Mộng nhìn Vi Tú Hồng nhếch miệng cười:
- Mẹ, con phải đi rồi, mẹ phải bảo trọng thân thể thật tốt, nếu có cơ hội, kiếp sau con sẽ tiếp tục làm con của người.
Dứt lời, Lý Mộng hóa thành một đám ánh sáng nhỏ, tán đi khắp nơi.
Vi Tú Hồng xúc động tâm thần, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt lần nữa không kìm được chảy xuống, hai tay gắt gao che miệng, nỗ lực áp chế chính bản thân không được phát ra âm thanh nức nở.
Cô gái trẻ tuổi ôm vai Vi Tú Hồng, tinh tế trấn an.
- Tôi thấy hai người nên mang chị ấy lên xe trước đi, buổi tối âm hàn, bi thương quá độ sẽ làm bị thương thân thể.
Trần Hạo nhắc nhở một câu.
Ánh mắt cô gái trẻ tuổi phức tạp nhìn thoáng qua Trần Hạo, đỡ Vi Tú Hồng bước chậm rời đi.
Ngược lại là người thanh niên, lá gan không nhỏ, trải qua một hồi xúc động, lúc này cư nhiên lộ ra vẻ hưng phấn... như một đứa trẻ con.
Trần Hạo xoay người, nhìn về phía Triệu Nguyên nói:
- Chuyện của anh tôi vẫn nhớ, tôi sẽ từ từ giúp anh. Mặt khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-giup-quy-lam-vui/3195720/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.