Chương trước
Chương sau
Đù mé, đúng thật là tắt điện thoại rồi! Củ lạc giòn tan?

Trần Hạo tức thiếu chút nữa ném điện thoại di động xuống đất.

Bất quá sau khi bình tĩnh lại, Trần Hạo tám phần mười khẳng định Vi Tú Hồng là mẹ của Lý Mộng.

Chỉ là Vi Tú Hồng cùng Lý Phong năm đó tới cùng xảy ra chuyện gì, khiến cho bây giờ vừa nghe tên con trai lại có thái độ như vậy!

Trần Hạo có chút đau đầu.

Người tuy rằng đã tìm được, nhưng diễn biến lại không mấy khả quan, nếu như thái độ Vi Tú Hồng không thay đổi, cho dù gặp lại nhau cũng không phải là tràng diện mẹ con gặp lại ấm áp sướt mướt, mà là Lý Mộng hơn mười năm chờ mong sẽ bị một gậy đánh nát, không chừng còn sinh ra sân hận, hậu quả khôn lường a!

Quả nhiên lúc trước là nhiệm vụ tân thủ, chém gió một chút là thành công, nhiệm vụ chính thức bắt đầu, không phải là quỷ có vấn đề, mà là người có vấn đề!

Suy nghĩ một chút, Trần Hạo cũng không có biện pháp gì, lại bấm số điện thoại Chu Cương.

- Thế nào? Gọi được mẹ của Lý Mộng chưa?

Bấm nút trả lời điện thoại, Chu Cương tò mò hỏi.

Trần Hạo nói:

- Chắc vậy, bất quá xảy ra chút việc ngoài ý muốn.

Chu Cương nói:

- Chuyện gì ngoài ý muốn?

Trần Hạo nói:

- Vi Tú Hồng khóa máy không trả lời em.

Chu Cương:

- ...

Trần Hạo thở dài nói:

- Xem ra còn phải phiền phức lão ca giúp em tìm địa chỉ nơi ở của Vi Tú Hồng này, nếu như không thể gọi điện thì em chỉ có thể tìm đến nhà cô ấy mà thôi.

Chu Cương nói:

- Để anh gọi hỏi bạn học của anh xem sao. Bất quá nếu thái độ cô ta như thế thì cậu cũng đừng mang hy vọng quá lớn, Hạo Tử cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý đi.

Trong lòng Trần Hạo chua xót một trận, vì Thiên Cương Bộ, không có hi vọng cũng phải làm cho có hi vọng!

- Được rồi, Triệu Nguyên bên kia điều tra thế nào rồi?

Trần Hạo hỏi.

Chu Cương nói:

- Không quá thuận lợi, tư liệu ghi lại liên quan tới Triệu thị gia tộc quá ít, càng chưa nói đều đã hơn trăm năm, anh chuẩn bị phái người đi gia hương Triệu Nguyên tìm một phần tư liệu văn hiến ngày xưa, hy vọng có thể tìm được manh mối.

Trần Hạo nói:

- Ok, vậy thì phiền phức lão ca, chờ mọi chuyện xong xuôi, lão đệ sẽ cho các huynh đệ hỗ trợ một phần tạ lễ, anh cũng đừng cự tuyệt, không phải là tiền bạc gì gì đâu, chỉ là một món đồ hộ thân nhỏ thôi, nếu có lúc gặp phải chuyện lạ thì cũng có thể phòng thân.

Chu Cương lúc đầu thật đúng là muốn cự tuyệt, thế nhưng sau khi nghe liền cười đáp ứng.

Thấy được quỷ hồn chân chính, làm chiến sĩ tuyến đầu tiền tuyến, không biết khi nào gặp phải vài thứ không sạch sẽ, nếu có bùa hộ mệnh, đây chính là một tấm vé đảm bảo sinh mệnh đó.

Buổi chiều Trần Hạo đi đến nhà Chu Cương, lấy một phần thức ăn cho mèo mà Dương Tuệ đã chuẩn bị, đây là lấy từ chỗ bạn của Dương Tuệ, dù sao hàng Trần Hạo đặt mua cần vài ngày mới có thể đến, trong khoảng thời gian này không lẽ để mèo mun nhịn đói?

Sau đó Trần Hạo nhớ tới mình còn chưa trả tiền mua thức ăn cho mèo, liền trực tiếp chuyển khoản cho Dương Tuệ một vạn, nói rằng chuyển nhiều một chút, sau này mua từ từ.

Sau khi trở lại phòng thuê thì trời đã chạng vạng tối, Trần Hạo dựa theo Dương Tuệ hướng dẫn, làm cho mèo mun một phần thức ăn, mèo mun quả nhiên ăn nhiệt tình, thỉnh thoảng hoàn trả cho Trần ô-sin một cái ánh mắt tán thưởng.

Trần Hạo dở khóc dở cười, nhìn một chút khoai tây, trứng gà, ớt, cơm tẻ, mà mình mua dọc đường, hắn cảm thấy ông trời đúng là quá ác, đậu má, thằng nào mới là chủ nhân!

Đang cố gắng tưởng tượng mình đang ăn sơn hào hải vị, đột nhiên điện thoại vang lên.

Trần Hạo vừa nhìn vào màn, nhất thời sửng sốt, trên điện thoại hiện ra ba chữ, Vi Tú Hồng!

Ây da, không phải là cúp điện thoại tui sao? Không phải tắt máy sao? Làm sao lại chủ động gọi điện tới? Có tin ca cũng tắt máy không.

Trần Hạo chậc chậc chép miệng.

Bất quá lúc này cũng không phải lúc tùy hứng, Trần Hạo vội vàng bấm nút trả lời, cố gắng dùng giọng ôn hòa nói:

- Vi đại tỷ, xin chào.

- Tiểu, Tiểu Mộng có ở đấy không?

Khẩu âm địa phương phổ thông có chút run rẩy từ trong điện thoại truyền đến.

Biểu tình Trần Hạo ngưng trọng, suy nghĩ một chút, mở miệng nói:

- Vi đại tỷ, chị nên chuẩn bị tâm lý trước, Tiểu Mộng đã chết rồi.

- Cái gì? Làm sao có thể, Tiểu Mộng mới mười ba tuổi, nó còn nhỏ như vậy làm sao có thể chết? Cậu gạt tôi phải không, buổi sáng cậu còn gọi đến bảo tôi là Tiểu Mông tìm tôi.

Giọng của Vi Tú Hồng thoáng cái bạo phát, trong giọng nói có sự khó tin cùng hoảng sợ.

Trần Hạo nói:

- Nói ra có lẽ đại tỷ không tin, tôi là một tên đạo sĩ, tình cờ gặp quỷ hồn Lý Mộng, trong lòng nó hiện tại có chấp niệm, muốn gặp lại người mẹ mà mình thất lạc nhiều năm, cho nên không cách nào đầu thai chuyển thế, tôi muốn siêu độ cho nó, cho nên để bằng hữu trong đồn cảnh sát giúp đỡ tìm được phương thức liên lạc của chị, muốn hỏi chị một chút, chị có thể dành chút thời gian đến Thạch Thành một chuyến không.

Trong điện thoại nhất thời liền truyền đến tiếng khóc, nghe rất áp lực, thế nhưng Trần Hạo có thể tưởng tượng được, một người mẹ sau khi nghe tin con mình đã chết thì sẽ bi thống như thế nào.

Nhưng lúc trước vì sau nghe điện thoại của mình liền tắt máy, lẽ nào lúc đó tưởng mình là kẻ lừa đảo sao?

- Vì sao? Tại sao có thể như vậy? Lý Phong đâu? Hắn chăm sóc con mình thế nào? Tại sao hắn không chết đi!

Vi Tú Hồng mở miệng lần nữa, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ.

Trần Hạo nói:

- Lý Phong không chết, thế nhưng bị điên rồi, hiện tại ở trong bệnh viện tâm thần Thạch Thành, phỏng chừng không có khẳng năng chữa khỏi.

- Điên rồi? Hừ, hắn cũng có ngày hôm nay, đúng là ông trời có mắt.

Vi Tú Hồng hung tợn châm chọc.

Trần Hạo không biết chống đỡ thế nào.

Xem ra hai người này năm đó nhất định là có chuyện, bằng không cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.

Chờ Vi Tú Hồng mắng vài câu, Trần Hạo lúc này mới nói:

- Vi đại tỷ, sự tình giữa chị và Lý Phong em sẽ không hỏi tới, hiện tại Lý Mộng muốn gặp chị, bằng không liền không cách nào chuyển thế đầu thai, thân là mẹ, em hi vọng chị có thể cho em một câu trả lời thuyết phục, nếu đáp ứng thì em sẽ đi an bài giúp hai người, nếu như cự tuyệt, vậy em cũng phải báo cho Lý Mộng một tiếng.

Nhất thời, âm thanh Vi Tú Hồng biến mất.

Vào lúc Trần Hạo người phụ nữ này còn có điều cố kỵ, sẽ cự tuyệt, Vi Tú Hồng đột nhiên nói:

- Tôi ngày mai đến, đại sư đang ở chỗ nào?

Trần Hạo đại hỉ, vội vàng nói địa chỉ của mình, sau đó nói:

- Vi đại tỷ, vì để tránh cho chị nghĩ rằng em là tên lừa đảo, chị có thể tìm người đến cùng, như vậy cũng vậy an... .

Bíppppp...

Trần Hạo:

- ....

Móa, vị đại tỷ này thực sự là một người phụ nữ thẳng tính, ta phục.

Nhiệm vụ có hi vọng, tâm tình Trần Hạo nhất thời vô cùng hưng phấn, nhìn chén đồ ăn nhỏ trước mặt cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, nhất thời ăn vô cùng ngon miệng.

Sớm đã ăn no, mèo mun nằm sấp ở trên giường Trần Hạo khinh bỉ nhìn hắn.

Cái tên chủ nhân rác rưởi này, tướng ăn cũng kém sang như thế.

Suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau Trần Hạo bị mèo mun lay tỉnh, sau đó mèo mun dùng móng mèo chỉ chỉ chỗ để thức ăn cho mèo, vẻ mặt ngươi biết nên làm gì rồi đó.

Trần Hạo đang hóa thân làm kiếm tiên, tiến vào mộng đẹp phi thiên độn địa, trong nháy mắt vẻ mặt ủy khuất, lòng tràn đầy căm phẫn.

Lúc đó não nhất định là bị úng nước rồi mới đem cái tên chuyên ăn hàng mày mang về, đồ ăn không những vô cùng đắt, lại còn đi quấy rấy mộng đẹp của tao, nếu không phải thấy mày là mèo yêu có giá trị bồi dưỡng thì ca đã đem mày đi hầm rồi.

Buồn bực đứng lên, Trần Hạo rất nhanh chế biến đồ ăn cho mèo, nhìn thấy mèo mun vui mừng, trong lòng hắn cũng cười nhạt một tiếng, ăn đi, ăn cho đã đi, hiện tại ăn của tao, đến lúc gặp phải nguy hiểm thì mày hảo hảo làm tấm chắn thịt đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.