- Cũng không phải em thích nuôi mèo, chỉ là con mèo mun này không bình thường, không thể thả ở bên ngoài chạy loạn, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Thần kỳ như vậy!
Chu Cương ngẩn ra, hồ nghi quan sát mèo mun.
Thấy thế nào cũng là một con mèo bình thường, tuy rằng cả người đen sẫm, không có một cọng tạp lông nào, có chút hiếm thấy, nhưng thế này thì thần kỳ chỗ nào nhỉ??
Bất quá Trần Hạo nếu đã nói thế, vậy khẳng định có nguyên nhân.
Chu Cương cũng không dám không tin, nói:
- À, tốt nhất là để cho chị dâu cậu nói cậu nghe, cô ấy cũng rất thích mèo, nếu không phải có Đồng Đồng, sợ mèo ảnh hưởng không tốt đến Đồng Đồng thì sớm đã mua một con.
Lúc này Dương Tuệ từ phòng bếp đi tới, thấy Trần Hạo liền cười nói:
- Hạo Tử tới rồi à, ồ, đây là con mèo mà cậu nuôi sao?
Nhãn tình Đồng Đồng bên cạnh Dương Tuệ sáng lên, vội vội vàng vàng chạy đến, ánh mắt phát quang nhìn Tiểu Hắc, dường như rất muốn chơi cùng.
Trần Hạo cười đem mèo mun để dưới đất nói:
- Đồng đồng có thích hay không? Để cho nó chơi với con có được không?
Đồng Đồng nhất thời vui mừng, mặt mày rạng rỡ gật đầu, sau đó không kịp đợi ngồi xổm xuống, dùng ngòn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chọt chọt Tiểu Hắc, khuôn mặt hiếu kỳ.
Tiểu hắc câm nín nhìn về phía Trần Hạo, tựa hồ muốn nói: ông chơi tui đó hả, bữa tiệc lớn của tui đâu, tại sao bây giờ tui phải đi chơi với con nhỏ này.
Trần Hạo nhỏ giọng nói:
- Đây là nhiệm vụ, chơi thật vui với cô bé này đi, chờ chút nữa cho mày ăn ngon, nếu không ngày hôm nay mày sẽ phải nhịn đói đó.
Nói xong Trần Hạo đứng lên, đối với Dương Tuệ cười nói:
- Đúng vậy chị dâu, em chuẩn bị đi siêu thị mua thức ăn cho mèo, bất quá Chu ca nói đó là độc mèo, có việc gì sao?
Dương Tuệ nghiêm túc nói:
- Đồ ăn cho mèo tốt nhất là đừng nên đi siêu thị mua, cho dù là loại rẻ hay đắt tiền đều có vấn đề, ăn nhiều sẽ làm mèo sinh bệnh, còn nói không có vấn đề sao? Đặc mua hoặc là mua sắm online đều không an toàn.
Trần Hạo sửng sốt, thật là có vấn đề à.
Dương Tuệ tiếp tục nói:
- Đồ ăn cho mèo tốt nhất là mua ở nước ngoài, người chị em của chị đều làm như thế, có một nguồn cung cấp vô cùng tốt, thức ăn đều làm từ tự nhiên, tuy rằng giá cả đắt một chút nhưng dùng mấy năm cũng không có xảy ra vấn đề gì.
Trần Hạo vội vàng nói:
- Vậy thì quá phiền toái rồi, em ngay cả siêu thị còn lười đi, chị dâu, có thể làm phiền chị nhờ người bạn kia mua giúp em một phần không? Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.
Tuy rằng đồ ăn cho mèo còn đắt hơn cả đồ ăn mà hắn ăn, thế nhưng thực phẩm sạch là yên tâm nhất, Trần Hạo cũng không dám bảo đảm Tiểu Hắc trên phương diện ăn uống mạnh hơn những con mèo bình thường khác, nếu như trở thành con mèo yêu đầu tiên chết vì ngộ độc thực phẩm vậy thì quá mất mặt rồi.
Dương Tuệ cười nói:
- Ok, để chị mở video chat với cô ấy, để cô ấy nhìn Tiểu hắc một chút, người chị em kia của chị là chuyên gia nuôi mèo đấy, nhìn một chút liền biết con mèo này thích hợp với loại thức ăn nào.
- Vậy thì làm phiền chị dâu rồi.
Trần Hạo thật lòng nói lời cảm tạ.
Mặc kệ cái khác, chí ít sau khi kết giao có thể giúp mình một hai chuyện, đây là chỗ tốt rành rành ra trước mắt.
- Được rồi, chỉ là mua thức ăn cho mèo mà thôi, nói một tiếng là được, đến đây, chúng ta ăn cơm đi, còn không ăn thì đồ ăn sẽ nguội hết đấy.
Chu Cương chen vào nói, sau đó lôi kéo Trần Hạo đi đến bàn ăn.
Dương Tuệ cười nói:
- Hì hì, anh với Hạo Tử ăn trước đi. Em nói chuyện với bạn một chút rồi sẽ ra ngay.
Nói xong Dương Tuệ ôm lấy Tiểu Hắc, nắm tay con gái đi vào phòng ngủ.
Sau khi ngồi vào bàn, Chu Cương liền rót cho Trần Hạo một chén đầy.
- Hạo Tử, ngày hôm nay tin tức cậu đưa cho anh thực sự rất hữu dụng, hiện nay đầu mối bị gãy trong vụ án phân thây trong đường cống ngầm kia đã có thể nối lại, thân phân nghi phạm đã thu hẹp lại rất nhiều, phỏng chừng rất nhanh sẽ có thể bắt được, tuy rằng có chút ngượng ngùng nhưng anh vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn với chú, anh kính chú một chén.
Trần Hạo không thể làm gì khác hơn là phụng bồi, tận lực uống một phần ba, lúc này mới nói:
- Chu ca, những thứ này thì không cần phải nói, làm một cảnh sát, điểm xuất phát của anh rất tốt, em cũng rất kính nể thái độ cùng lý tưởng vì nhân dân phục vụ của anh, nếu không sự tình liên quan đến Vương Hổ lúc trước em cũng sẽ không đến tìm anh.
Chu Cương thở dài nói:
- Nói đến việc của Vương Hổ, trong lòng anh cũng ủy khuất, không ngờ nhiều năm đối đãi chân thành như thế lại không có một người nào thật lòng với mình, nói chẳng khác nào đánh rắm, làm bại lộ thân phận lão đệ, đúng là anh không còn chút mặt mũi nào mà.
Trần Hạo lắc đầu nói:
- Đây là hiện trạng xã hội hiện tại, chỉ cần có cơ hội, ai không muốn leo lên, ai không muốn kết giao quyền quý? Cũng không thể trách được người ta. Hơn nữa, đây cũng không tính là chuyện lớn gì, với em mà nói, đây cũng là một lần sinh ý tốt.
Chu Cương lo lắng hỏi:
- Lão đệ, cậu đối với vấn đề công trường Thanh Khê Sơn có nắm chắc không? Nếu như không nắm chắc vậy tốt nhất đừng nhận lời, mấy tên đại sư tập đoàn Song Long mời đến lần trước, tên nào tên nấy đều nổ banh xác, đến hiện tại đều ngồi uống nước trong phòng giam cục cảnh sát hết rồi.
Trần Hạo cười nói:
- Yên tâm đi, em có chừng mực.
Chu Cương gật đầu:
- Vậy anh cũng không nói nhiều, lão đệ là người có bản lĩnh thật sự, anh tin tưởng chú.
Ăn uống trong chốc lát, Dương Tuệ liền đi ra, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Hạo Tử, không ngờ con mèo này của cậu rất không tệ đấy, người bạn kia của chỉ chỉ nhìn qua video liền đã vô cùng yêu thích rồi, nói con mèo này rất có khí chất, còn hỏi là con cái nhà ai, có nguyện ý nhượng lại hay không nữa.
Trần Hạo nói:
- Ánh mắt người bạn kia của chị rất chuẩn, bất quá nhượng lại là điều không thể rồi, con mèo này cũng không phải là mèo bình thường, người bình thường nếu như tiếp xúc lâu đều sẽ gặp phải chuyện không may.
Dương Tuệ thất thần, có chút lo lắng nhìn phòng ngủ bên kia.
Đối với lời nói Trần Hạo, Dương Tuệ luôn hoàn toàn tin tưởng vô điều kiện.
Trần Hạo cười nói:
- Chị dâu yên tâm, trong thời gian ngắn tiếp xúc không có việc gì, hơn nữa Đồng Đồng có pháp khí hộ thân, không...
- Em đi vào chơi với con gái đi, nghe được cái gì cũng đừng đi ra.
Lúc này Dương Tuệ cũng hiểu ra, sắc mặt trắng bệch, nhưng nhìn dáng dấp Trần Hạo trấn định, cô chậm rãi gật đầu, bước nhanh vào phòng ngủ.
Chờ cửa phòng ngủ đóng kỹ, Trần Hạo lúc này mới lên tiếng nói:
- Nếu như đã tới rồi, vậy thì ra đi.
Dưới ánh mắt Trần Hạo, hai luồng âm khí từ ngoài cửa sổ bay đến, sau đó biến ảo thành hai thân ảnh.
Một lớn một nhỏ, lớn mặc một bộ trang phục trường sam thư sinh, dáng dấp hơn ba mươi tuổi, nhỏ mặc một cái quần cộc, bề ngoài chừng mười ba mười bốn tuổi.
Điểm giống nhau giữa hai người đều là vẻ trắng bệch của người chết, thoạt nhìn ướt nhẹp, có nước ước đẫm cả người, nhưng như thế nào đều cả một giọt nước cũng không rơi xuống.
Vừa nhìn, Trần Hạo liền biết lai lịch hai người, tức giận:
- Tôi nói mấy người có biết canh thời gian không thế? Tôi hiện tại vẫn còn làm khách nhà người ta vậy mà mấy người đã tìm đến rồi, có cần gấp gáp như vậy không?
Hai quỷ hồn ma nước nhìn nhau, trường sam thư sinh khom lưng thi lễ một cái, lúc này mới lúng túng nói:
- Việc kia, tiểu sinh không biết đây không phải là nhà của đại sư, chỉ là khí tức của ngài xuất hiện ở đây, cho nên chúng tôi mới tìm tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]